Dangerous Love

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Ngồi ở bàn công tác trong phòng làm việc, Sở Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc notebook đen trước mặt. LươngMinh cũng đồng dạng nghiêm túc như vậy ngồi ở chiếc ghế sô pha cách đó không xa. Tuy nhiên nếu nhìn kĩ một chút thì chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn đang cố nhịn cười. Tay làm hình chữ thập, tắm rửa trai giới ba ngày, Sở Phong nhắm mắt đối với cái notebook lẩm bẩm nói: "Thượng Đế phù hộ, thiên thần phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, lão anh trên trời có linh thiêng phù hộ, xin cho ta mở được cái notebook này, A men". Lương Minh thiếu chút bữa cười sặc, anh chàng này mời thần tiên đông tây kim cổ đủ cả thế này, có hiệu quả sao?.



Cầu nguyện xong, Sở Phong vẻ mặt nghiêm trang mở cái notebook trên bàn ra, ấn vào nút khởi động. Đây không phải là một cái notebook bình thường, nó chính là chiếc notebook Sở Uý để lại trong xe trước khi chết. Bởi vì mãi cũng không tìm được mật khẩu để log in nên Sở Phong mỗi ngày chỉ có thể lôi nó ra ngồi ngắm đến ngẩn người. Món ngon trước mặt mà không thể làm gì được. Lương Minh từng đề nghị Sở Phong tìm mấy người bạn hacker của Sở Uý hỗ trợ hoặc là hắn sẽ nhờ bạn ở cục an toàn thương mại  nhưng đều bị đối phương cự tuyệt.



Sở Phong đoán rằng notebook chắc chắn cất giữ rất nhiều bí mật của anh mình do đó cậu không muốn người khác phát hiện ra. Còn lý do tại sao hôm nay cậu lại lôi cái notebook này ra để mày mò à? Đó là vì Lương Minh từ sở cảnh sát đã biết được một thông tin hết sức quan trọng: trước khi chết, anh cậu có cài trong người thiết bị nghe trộm. do vậy, dở Phong đã đưa ra kết luận tất cả mọi việc phát sinh trước khi anh cậu chết đều được ghi lại, mà chân tướng ấy được lưu lại trong chiếc notebook này.



Nhập mật khẩu vào giao diện, cãi mũi của Sở Phong bỗng thấy chua chua, trên màn hình là hình ảnh một thằng hề đó chính là avatar mà anh cậu đã thiết kế cho bản thân. Lương Minh dập điếu thuôc rồi đi tới bên Sở Phong. Nhìn vào màn hình, hắn vươn một tay đặt lên vai của cậu.



"Cố gắng nghĩ xem anh em có thể dùng mật khẩu gì?".



Sở Phong hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm suy nghĩ.



Sinh nhật của anh ấy, sai.



Ngày ba mẹ mất, sai.



Ngày sinh nhật của cậu, sai.



Tên cửa hàng nhà cậu, sai.



...



Số điện thoại nhà, sai.



Hơn mười mấy cái mật khẩu mà anh cậu có thể dùng đã được nhập vào, nhưng tất cả đều sai. Sở Phong cực kì uể oải, chẳng lẽ cậu phải nhờ đến mấy tên hỗn đản hacker hay nhân viên cục an ninh quốc gia không rõ tốt xấu kia- những kẻ đối với tư liệu của anh cậu như hổ rình mồi sao?



Lương Minh lại châm một điếu thuốc, nhả ra mấy ngụm khói thuốc, thanh âm trầm thấp vang lên: "sinh nhật của Vương Thanh".



Sở Phong sửng sốt  nhưng rồi cũng chậm rãi đánh vào.



XXXX520, nhập.



Sai.



"Không phải" không rõ vì cái gì, Sở Phong chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm.



Lương Minh trầm tư một hồi rồi lại mở miệng: "Nhập ngày sinh nhật của Vương Thanh và của anh em vào thử xem".



Sở Phong lại bắt đầu căng thẳng.



520418, nhập.



Sai.



"Vẫn là sai" cái trán của Sở Phong giờ đã mướt mát mồ hôi.




Vương Thanh lại im lặng, cái gì cũng không nói. Sở Phong nở nụ cười đầy lạnh lùng, cũng không giải thích gì thêm mà quay sang mở một thư mục ẩn trong máy. Trong thư mục đó chứa một video file.



"Đây là đoạn đối thoại mà anh tôi lưu lại trước khi chết, anh nghe một chút đi" Double-click mở



.....



"Ngươi cư nhiên dám đơn thương độc mã đến tìm ta. Ta không thể không khen rằng ngươi rất dũng cảm ha"



"Ta cái gì cũng đều không có. Vương Thanh đối với ta tuyệt tình nên ta cũng chỉ có thể đến tìm ngài... Ta có một việc muốn nói với ngài liên quan đến Vương Thanh"



"Ngươi phản bội hắn?"



"...Vương Thanh là một người như vậy sao có thể thích một tên gay được.



... Nó có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ ta. Bằng không bây giờ có khi nó đang phải đứng ở góc đường nào đó làm gái gọi"



"Không biết thân thể ta có thể chứng minh chút thành ý của bản thân?"



.....



"Ta nghĩ không một người phụ nữ nào sẽ vì một người đàn ông mình không yêu mà đi sinh cho hắn đứa nhỏ. lâm Huyên yêu Vương Thanh, chỉ cần ngươi chết, cô ấy sẽ không còn phải băn khoăn, có thể vứt bỏ quá khứ một lần nữa làm lại cuộc đời, cô ấy cần gì lại phải đi thương tổn Vương Thanh? Thiếu phu nhân có cuộc sống so với đi làm gián điệp buôn bán thoải mái hơn rất nhiều."



"Sở Uý, ngươi việc gì cần phải vì một kẻ tuyệt tình với mình mà vứt bỏ tính mạng?... Ngươi nên nhớ rõ Vương Thanh không có khả năng thích ngươi".



"Lâm Thần, ta thương cậu ấy, chính là chuyện của ta. Cậu ấy không yêu thương ta, ta không thể cưỡng cầu, lại càng không muốn cầu xin. Ta chính là người như vậy, chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn. Người khác muốn nghĩ gì, với ta đều không quan hệ. Vương Thanh sẽ không yêu ta, thậm chí hận ta, ta thấy thật đáng tiếc nhưng ta sẽ không hối hận. Đây là tình yêu của ta dành cho cậu ấy, không giống người khác, không giống với tình yêu của Lâm Huyên. Hơn nữa...ta cũng không tính sống mà rời đi"



"Đoàng" tiếng súng vang lên sau đó có tiếng cửa bị phá ra tiếp đấy là năm sáu tiếng súng vang lên, cuối cùng là thanh âm của một người ngã xuống.



Ghi âm đã xong, màn hình màu đen... sau đó trên nền đen ấy xuất hiện một bức ảnh, là bức ảnh chụp cận mặt một người. trong bức ảnh đó, người ấy cười thật hạnh phúc... mười giây sau, một dòng chữ chậm rãi xuất hiện



"Ta hy vọng ở mười năm hoặc hai mươi năm sau này, có người sẽ nói: "Sở Uý là một đứa ngốc, hắn chính là yêu thương một người. Sở Uý chưa bao giờ phản bội Vương Thanh... chưa bao giờ...



Mặc kệ là ai đã phát hiện ra đoạn ghi âm này, làm ơn hãy giúp ta bảo vệ hạnh phúc của Vương Thanh, bởi vì hạnh phúc của cậu ấy cũng là hạnh phúc của ta".



...



Sở Phong lau đi nước mắt, tắt máy tính đi, cậu thấp giọng nói vào bên tai Vương Thanh – người vẫn không nhúc nhích nãy giờ: "Vương Thanh, anh tôi đối với anh như thế vậy mà sao anh lại làm vậy với anh ấy? Người đàn bà kia cùng với cha cô ta và cả anh nữa đã cùng nhau bức chết anh ấy. Anh vẫn còn muốn cứu cô ta? Tôi cố tình hủy hoại cô ta đấy. Tôi muốn làm cho cô ta phải ở trong tù suốt đời để sám hối tội lỗi của bản thân. Tôi muốn anh cả đời phải sống trong thống khổ".



Đứng thẳng dậy, Sở Phong cầm lấy notebook, có người đè lại tay cậu.



"Anh muốn hủy chứng cớ sao?" Sở Phong hất tay Vương Thanh "Đoạn ghi âm này tôi đã giao cho cảnh sát. Anh muốn cứu vợ thì phải xem tôi đây có đáp ứng hay không đã".



Bàn tay cầm lấy notebook của Sở Phong lại một lần nữa bị đè lại, ngay tại lúc cậu nghĩ muốn hất bàn tay kia ra thì nghe được thanh âm như khẩn cầu của Vương Thanh: "Có thể... có thể đưa notebook của cậu ấy cho tôi được không?".