Đành Buông

Chương 41 :

Ngày đăng: 18:11 19/04/20


Cô quay lại văn phòng luật, ngẩng cao đầu, đẩy cửa ra



Thấy Dương Dương, Tằng Tiểu Muội, Tiểu Triệu, A Hưởng và Giang Quốc Tân đều trợn tròn mắt



A Hưởng theo trực giác vội đứng chắn trước cửa phòng họp:



–     Chị dâu, Lý luật sư đang bận



–     Vẫn là bận vụ li hôn đó à?



Theo bản năng, cô khẽ cười lạnh



–       Ờm… ờ… không có, không phải… là… là một vụ án khác



Tiểu Triệu không biết nói dối, xem ra cậu ấy cũng đã nghe đến câu chuyện tình yêu của Lý Hách. Người mềm lại, Dương Dương cảm thấy sự cố chấp của mình càng lúc càng nực cười



–       Không sao, chị nói với Lý Hách mấy câu thôi rồi đi ngay



Cô mạnh mẽ bước tới bên cửa, nắm lên nắm đấm cửa. Tằng Tiểu Muội không nghĩ ngợi gì, vội kéo Dương Dương ra, không cho cô mở cửa thậm chí còn kéo cô ra xa phòng họp một chút



–     Cái này… không tiện lắm đâu… Chị à, chúng ta đến văn phòng của sếp ngồi chờ đi, chắc luật sư Lý sắp ra rồi



–    Mọi người đang lo lắng gì thế?



Cô chẳng qua là muốn xem một chút, Nghiêm Hân mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn trông thế nào, nếu có thể rút ngắn khoảng cách thì có lẽ cô sẽ cố gắng thử một lần nhưng nếu khác biệt quá lớn thì dù cố gắng thế nào cũng chỉ là phí công. Cô có thể nghĩ đến việc rút lui có trật tự.



–    Chúng em lo lắng… làm gì…làm gì lo lắng gì đâu… Chị dâu nhìn nhầm rồi. Hay là… hay là tới đây uống cốc nước đi đã



A Hưởng lắp bắp nói rồi đi đến bên Dương Dương, vươn tay mời cô vào văn phòng



Cô nhìn thẳng vào bọn họ, không hề muốn nhường bước. A Hưởng và Tiểu Triệu nhìn nhau, cả hai đều không biết nên làm gì mới tốt



Đang lúc đám người giằng co thì cửa bật mở, Lí Hách và Nghiêm Hân đi ra, ánh mắt Dương Dương đảo qua Nghiêm Hân một vòng. Thật đau lòng nhưng cô không thể không ngầm đồng ý, Giang Quốc Tân nói không sai!



–    Dương Dương, sao em lại đến đây?



Nhìn thấy cô, Lý Hách hoảng hốt, vội bước đến bên cô, khẽ hỏi



–    Hôm nay là đầu tháng, hơn nữa em có chút việc muốn nhờ anh



Cô cố ép mình mỉm cười, không muốn tại thời điểm này, trước mặt nhiều người lại bị yếu thế



–    Được, chờ anh một chút, anh tiễn khách



Thấy Lý Hách vội tiễn Nghiêm Hân ra cửa mà không giới thiệu hai người thì Dương Dương cười thê lương. Bất kể là vẻ kinh ngạc khi nãy của anh hay sự cố gắng không giới thiệu hai người với nhau cô đều cho rằng đó là vì chột dạ.



Thấy Dương Dương cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, trường hợp này rất khó đối phó



Lý Hách không tốn nhiều thời gian đã vội quay vào, anh thở phào một hơi, cười hỏi Dương Dương:



–    Ăn chưa?



–    Ăn rồi, anh còn chưa ăn sao? Thế đi ăn luôn đi, em chỉ định nói mấy câu rồi đi luôn



Cô không muốn anh lừa tôi gạt nhưng con người… luôn có những lúc thân bất do kỉ



–    Nói nhiều cũng không sao, giờ anh rỗi mà



Anh cười híp mắt lại, kéo tay cô định vào văn phòng



Dương Dương lắc đầu, đè tay anh lại:



–     Thực sự không có gì đâu, em biết là anh bận, chỉ nói mấy câu thôi



–     Được rồi, em nói đi



–     Em hẹn với mấy người bạn cũng viết sách mấy ngày tới đi du lịch một chuyến, tối Chủ nhật sẽ về, anh ở một mình được chứ?



–     Thì ra là chuyện này, nghe khẩu khí nghiêm túc của cô anh còn tưởng đã xảy ra truyện gì, lòng thầm hoảng hốt cơ



–     Em nên đi nghỉ ngơi từ lâu rồi, nếu em nói sớm cho anh thì chưa biết chừng chúng ta có thể cùng đi



Anh khẽ vỗ vỗ vai cô.
Cô không muốn tức giận, không muốn lại tự biến mình thành người phụ nữ đanh đá, chua ngoa. Nếu chi tay là chuyện ngày mai, ngày kia hoặc một ngày nào đó thì hãy để cho nhau một ấn tượng tốt đi.



–     Đang viết tiểu thuyết sao? Nói gì mà cao siêu thế?



Anh cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của anh



Cô ngẩng đầu nhìn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày của anh rồi nhàn nhạt nói:



–     Có một thời gian, em đã cảm thấy mình thật may mắn!



–     Ý là gì?



Anh nhíu mày, có cảm giác cô rất lạ



–      Những lúc ấy em thường nghĩ, em là người vốn chẳng xinh đẹp cũng chẳng thông minh, không có bằng cấp tốt, gia thế cũng chẳng có gì, ngay cả việc nội trợ cũng không đảm. Nếu người có phân chia cấp bậc thì em là loại X, anh là loại A. Khoảng cách giữa chúng ta lớn như vậy, sao em có thể lấy được người như anh? Anh hẳn nên lấy một người thông minh, xinh đẹp, lấy em quả thực là đã quá lãng phí.



Cô dựa vào lòng Lý Hách, khẽ mở bàn tay anh ra, cẩn thận vẽ lên đường tình duyên của anh. Từ rất lâu cô đã phát hiện, đường tình duyên của anh có đường rẽ, có người nói đó là biểu hiện của việc ngoại tình, lúc đó cô đã không tin nhưng giờ thì … tin!



–     Ai nói thế, Dương Dương nhà chúng ta rất đẹp, anh mà là A thì em là A++.



Anh duỗi tay, nắm lấy tay cô



Cô không đáp lời anh, vẫn tiếp tục nói:



–     Em đã tự nhủ với mình, phải giữ gìn sự may mắn đó trong tay thật cẩn thận, phải thật cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận, nếu rời khỏi người đàn ông này thì em chẳng còn được sự may mắn đó nữa



Lời ngon tiếng ngọt là độc quyền của anh, hôm nay cô cũng sẽ lấy trộm một chút



–     Đúng rồi, em giữ rất chắc, anh là sự may mắn của em, em cũng là may mắn của anh



Anh tựa cằm lên trán cô, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc của cô



–     Nhưng càng bước sâu vào hôn nhân, dần dần đã mài mòn đi cảm giác may mắn đó của em. Em bắt đầu lắm miệng, bắt đầu bất mãn, bắt đầu biến thành bà vợ khiến người ta chán ngán. Em tin, có rất nhiều khi, anh cũng muốn nổi cáu với em.



–    Đúng, nhưng đôi vợ chồng nào mà chẳng như vậy?



–     Cảm ơn anh đã đối xử với em như vợ chồng, ý nghĩ này của anh đã hóa giải rất nhiều điều



–     Giờ có phải lại cảm thấy mình càng may mắn, có thể lấy được ông chồng tốt tính như anh không? Anh đùa đùa



Cô gật đầu nói:



–     Rất nhiều lần, em đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện li hôn nhưng anh luôn cho rằng em chỉ thuận miệng mà nói. Mỗi lần gặp tình huống như vậy, anh sẽ cho rằng em đến kì sinh lý nên mới như thế. Qua vài năm nữa, có lẽ anh sẽ nói em đến tuổi tiền mãn kinh nên mới thế. Nhưng mỗi lần như vậy em đều rất nghiêm túc. Em nghiêm túc mà tin tưởng, nếu cuộc sống vợ chồng giữa hai người không thể đi tiếp, so với việc dùng lời qua tiếng lại hành hạ nhau thì chẳng bằng chia tay trong hòa bình. Lý Hách, ba năm qua, em đã chán cãi cọ, cũng chán việc anh hết lần này đến lần khác cam đoan rằng anh yêu em



Anh vội đẩy cô ra, mặt đối mặt, nhíu mày hỏi:



–     Em nói vậy là có ý gì?



Thấy anh lo lắng sao? Cô lại mỉm cười, đã nói chia tay nhiều lần như vậy nhưng đây là lần thứ hai anh nghiêm túc với lời đề nghị của cô, là vì thái độ khác biệt so với quá khứ sao? Thì ra không cãi nhau còn có uy lực lớn hơn nhiều



–      Em không chấp nhận chia tay nhưng em rất để ý nếu tin tức này là từ người khác nói lại cho em. Nếu anh muốn ly hôn, xin nói thẳng cho em, em có thể chấp nhận được sự thật đau đớn nhưng em không muốn nghe những lời nói dối có thiện ý



–     Dương Dương… hôm nay em rất lạ, bạn của em…



Là bị ảnh hưởng bởi chuyện li hôn của bạn sao? Cả người cô chỉ có một từ để hình dung: lạ!



–     Đừng truy cứu chuyện bạn em nữa, em đang nói chuyện của chúng ta, nếu thực sự có một người con gái xinh đẹp, thông minh yêu thương anh mà anh cũng động lòng thì xin hãy thành thật nói cho em biết, đừng giấu diếm em



Đầu óc Lý Hách quay mòng mòng, nghĩ đến một chuyện rất không thể nhưng lại là hợp lý nhất để giải thích sự khác lạ này của cô:



–     Dương Dương, hôm nay em đến vườn bách thú đúng không? Em đã nhìn thấy chuyện gì đó đúng không?



Đôi mày rậm của anh nhăn tít lại, hai tay nắm chặt vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh



Cô cười yếu ớt, chuyển đề tài:



–    Lý Hách, em mệt rồi, em về phòng nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa.



Trong khoảnh khắc quay đi, cô đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Mỗi lần đều là cô muốn nói chuyện, bất kể là gây rối cỡ nào cô cũng muốn ép anh phải nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người nhưng đến khi thực sự gặp chuyện thì chính cô lại là người trốn tránh. Còn nghĩ rằng mình đã lấy được dũng khí nhưng không ngờ khi chuyện tới trước mắt thì lựa chọn đầu tiên của cô lại là trốn tránh.



Giờ cô có chút cảm thông với anh, đối mặt với mình luôn có khí thế ép người, anh đã phải tủi thân cỡ nào.