Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Cùng sống chung trong một

tập thể nhỏ, mấy ai có thể tránh được những lời đồn đãi thất thiệt, càng không thể mơ tưởng dùng một tay khống chế nó, nhưng nếu quá mức ngăn

chặn, không chừng lực sát thương nó bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.



Muốn hoàn toàn rời xa

chuyện đồn đãi thị phi, biện pháp duy nhất chính là tự động hòa nhập,

hòa tan giữa cái tập thể nhỏ bé này, nếu ai không làm được điều ấy, thì

đành xin mời tiếp tục chịu đựng! Chẳng phải có câu nói như thế này ư:

Cuộc sống giống như bị cưỡng J (cưỡng gian), nếu không thể chống cự thì nên học cách hưởng thụ.



Làm nhân viên ở tập đoàn Phương thị, buổi sáng mỗi khi đi làm, có hai loại việc phải làm, thứ nhất là: Quét thẻ chấm công[1], thứ hai là: Buôn chuyện! Tin tức buôn chuyện bên trong công ty so với

tin tức nhật báo trung ương còn quan trọng hơn gấp n lần, nếu ai không

đuổi kịp bước đi của cơn thủy triều chuyện tám, chỉ có thể chứng minh

một điều – You’re out!



Lúc trước bởi vì sự kiện

“Phòng thư ký”, nhân viên công ty đều bàng quan đối với chuyện bà tám,

khi trao đổi với nhau đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ liên lụy đến bản

thân. Sau khi lễ Nô-en qua đi, lời đồn đãi lại yên lặng nảy sinh trong

các không gian nhỏ ở công ty, đến khi bùng nổ sự kiện trưởng phòng quan

hệ xã hội đánh nhau, lời đồn đãi rốt cục không thể khống chế được, liền

như cỏ mọc sau mưa, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, lan tràn, cho đến

khi bao phủ hết mọi người.



Phương thị là một tập đoàn

lớn, nhân viên làm việc ở tổng bộ lại đông đúc, nếu muốn đi giải quyết

chuyện tọc mạch lớn nhỏ phỏng chừng dùng thời gian một ngày cũng không

xong, vì vậy đại bộ phận người có hiểu biết đều nằm trong bảng xếp hạng

tám chuyện, thậm chí là tám chuyện nhất trong lịch sử từ trước đến giờ.



Sau lễ Nô-en, tên của Giản

Tình thường xuyên được lưu truyền qua lại bằng miệng lưỡi nhân viên

Phương thị, bất kể là phòng uống trà, buồng vệ sinh, hay là nhà ăn nhân

viên, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đào ra được vô khối chuyện lớn nhỏ về cô nàng Giản Tình. Từ chuyện lớn như cô là người ở nơi nào, học ở trường nào, tốt nghiệp ra sao, đến chuyện nhỏ như cô cao bao nhiêu, cân nặng bao nhiêu, cho đến đồ ăn mà cô thích ăn nhất, đủ thứ chuyện linh

tinh vặt vãnh.



Từ sau khi trưởng phòng xã

hội Bạch Lị Lị đột nhiên thôi việc, cái tên Giản Tình ở công ty thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên Internet, QQ, MSN, RTX[2], hộp thư điện tử,… Tóm lại, trong bảng xếp hạng tin tức buôn chuyện ở

công ty, tất cả đều bị một căn bệnh truyền nhiễm gọi là “Giản Tình” cuốn hút, hơn nữa mọi người cũng không vội vàng chữa bệnh, ngược lại thái độ càng tích cực làm cho bệnh độc lan truyền nhanh hơn!



Giản Tình vừa khởi động máy tính, đã được báo là có thư mới đến trong hộp thư công ty. Cầm trên tay tách cà phê vừa pha, cô rê chuột mở email tên là: “Mọi người cùng đoán

xem”. Trang chủ vừa load xong, Giản Tình liền phun ngay một ngụm cà phê

lên màn hình.



Người đẹp Giản kinh hồn bạt vía, vội vàng buông cái tách, rút khăn tay ra lau miệng, cả người tỏa

ra sát khí. Sau một trận luống cuống tay chân, cô mới lấy lại bình tĩnh, mím môi đọc kỹ thư đến.



“Mọi người cùng đoán xem:



Nhân vật nóng hổi gần

nhất mà công ty chúng ta đang nói đến, đương nhiên chính là Giản Tình –

người đẹp Giản. Chắc rằng mọi người cũng không lạ gì cô ấy, nhưng mọi

người có biết người đẹp Giản có mối tình đầu khi nào không? Mọi người có biết cô ấy có bao nhiêu bạn trai rồi không? Không biết à, vậy hãy thử

đoán xem, đoán trúng có thưởng, mọi người hãy nhiệt tình nêu lên quan

điểm của mình…”


Phương Khiêm nhíu mày: “Nếu không, để anh giúp em nấu.”



Giản Tình không nhịn được cười thành tiếng: “Không cần, nấu cơm là việc nhỏ, không cần phiền đến anh, nhanh đi tắm rửa đi.”



Khi Giản Tình làm xong,

bưng cơm rang thơm ngào ngạt đi ra phòng bếp, đã nhìn thấy Phương Khiêm

cầm laptop, ngồi ở bàn ăn lên mạng. Đem cơm rang ngon lành tới trước mặt anh, Giản Tình tò mò hỏi một câu: “Anh xem gì vậy, lại còn rất chăm chú nữa.”



Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, tay gấp laptop lại: “Hôm nay có rất nhiều email không đọc, giờ rảnh rỗi anh đọc qua.” Nhìn thấy đĩa cơm rang thơm ngon trước mặt, anh tán

thưởng: “Thơm quá.”



“Nhanh ăn đi, em đi lấy

canh rong biển lên.” Nghe Phương Khiêm vô tình nhắc tới email, Giản Tình sực nhớ tới email ở công ty hôm nay, cô quay sang nhìn anh vài lần, tự

hỏi không biết anh có đọc được hay không, chắc là không, vì nếu có chắc

hẳn anh đã sớm chất vấn cô.



Đến lúc đi ngủ, Phương

Khiêm vẫn không hỏi cô chuyện cái email, trong lòng Giản Tình càng thêm

khẳng định anh không đọc được. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu

phiền não nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh như thế nào. Hôm

nay sau khi cô xem email, liền đi tìm trưởng phòng, trưởng phòng cũng

không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói chờ ngày mai ông tìm hiểu xong sẽ

giải thích cho cô. Giờ cô cũng nghĩ là không nên cho Phương Khiêm biết

chuyện này, nếu không chẳng biết phải giải thích rõ ràng thế nào



Lúc cô vừa nằm xuống, anh

liền xoay người đè lên cô, bàn tay ở trong chăn lập tức lưu loát cởi áo

ngủ của cô ra. Giản Tình bị anh động tay động chân miệng cười không dứt, giọng nói mềm mại kêu nhỏ, “Khiêm…”, lập tức bị một cái hôn nồng nhiệt

của anh che miệng lại.



Sự vuốt ve quen thuộc, hơi

thở thân thiết làm Giản Tình cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng. Chăn tơ lụa

mềm mại đã bị hai người đẩy xuống giường, hai chân Giản Tình vòng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, da thịt nhẹ nhàng ma sát, bắt đầu từng cơn

khoái cảm.



Anh cúi người nhìn bộ dáng mê người của cô, không nén nổi thở dài: “Bảo bối, em thật đẹp.”



Giản Tình mỉm cười, vòng

tay ôm chặt lấy cái lưng rắn chắc của anh. Khi nơi non mềm bị chiếc lưỡi của anh chơi đùa, cô cúi đầu thốt ra tiếng ngâm khẽ, không kiềm chế

được mở rộng hai chân ra, nghênh đón anh nhanh chóng tiến vào.



Ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp ma sát, kích tình mênh mông, Phương Khiêm dùng thân thể anh mang cô vào cảnh giới rực rỡ tuyệt vời.



Khi dần lên đến đỉnh, Giản Tình càng thêm vội vàng đáp lại anh, nào biết ngay lúc đó, trong nháy mắt, anh đột nhiên ngừng lại.



Giản Tình khó chịu ưm vài tiếng, mở hai mắt đầy sương, thúc giục anh: “Khiêm… Cho em, nhanh một chút.”



Anh nhỏm người lên vài

phân, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, khẽ thầm thì bên tai cô: “Về

chuyện áp-phích, em không có gì muốn nói với anh sao?”



Giản Tình ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên dở khóc dở cười!



Trời ạ, thời khắc mấu chốt như vậy mà anh còn muốn hỏi việc này!!