Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 27 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Lời nói của Phương boss như một quả bom
nguyên tử hỏa lực siêu cường, trong nháy mắt làm cho toàn thể nhân viên
có mặt tại đó hồn bay phách tán, thịt nát xương tan…
Lý Duy đứng gần nhất chính là người bị
chấn động lớn nhất. Hắn đứng ngây người, khuôn mặt vốn dĩ đang cười xán
lạn như ánh mặt trời đã biến đâu mất dạng, khóe miệng hơi giật giật, run run hỏi: “Phương tổng… đang nói đùa sao?”
Phương Khiêm cười khẽ, chăm chú nhìn Lý Duy, “Anh cảm thấy tôi đang nói đùa à?”
Thợ ảnh Lý đáng thương đương nhiên bị
dọa không nhẹ, nói năng trở lên lộn xộn, “Vậy… vậy thì tốt quá, Phương
tổng đẹp trai như vậy, áp-phích nhất định sẽ rất đẹp… Mà không, được
chụp ảnh cho Phương tổng là… là vinh dự cả đời của tôi!”
Nghe lời tán dương lộn xộn của Lý Duy,
Phương Boss gật đầu, không chút khách khí nhận lấy, “Vậy được, anh cùng
trợ lý của tôi ấn định thời gian, tôi sẽ tranh thủ cố gắng phối hợp với
các anh để chụp ảnh.”
Sau đó Phương Boss quay lại, vẫy vẫy tay với mọi người, “Trời lạnh như thế này, mọi người vất vả rồi.”
Giản Tình đứng cách Phương Khiêm không
xa, ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cảm xúc đang lẫn lộn. Tự nhiên anh lại quyết định đột ngột như vậy làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Phương Khiêm nhìn cô mỉm cười, đi tới chìa tay ra, “Giản trưởng ban, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Giản Tình dù đang ngơ ngẩn, nhưng tay
vẫn tự giác giơ ra bắt lấy tay anh, tim đập thình thịch như trống đánh.
Trước ánh mắt mãnh liệt của mọi người, cô khó khăn cất lời,” Tôi nhất
định sẽ cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của Phương tổng.”
Phương Khiêm cũng không lưu lại lâu, sau khi quăng ra quyết định gây chấn động mạnh đó, anh liền vội vã rời đi.
Những người ở đó tâm trạng mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, đặc biệt là Lý
Duy, hai mắt đảo vòng, lăn ra bất tỉnh!
Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, việc làm đầu tiên là lập tức gọi điện về công ty, lan truyền tin tức khủng khiếp này.
Tập đoàn Phương thị lại một lần nữa nổ tung.
Mọi người sau khi nghe tin, đều nhất trí kết luận, Phương Boss quả nhiên rất quan tâm đến Giản Tình!
Trong một thời gian ngắn, lịch trình
chụp áp-phích của Phương tổng trở thành mục tiêu sưu tầm hấp dẫn nhất
của nhân viên công ty. Mọi người truyền nhau từng bản, mỗi người đều có
phần để khi Phương boss chụp ảnh áp-phích, có thể theo đuôi đến xem.
Tiểu Lâm khi cầm trong tay tờ lịch trình này thì mừng rỡ điên cuồng. Cô đã bảo mà, Phương tổng đẹp trai đến nỗi
trời ghen người giận, so với minh tinh còn rạng rỡ hơn bội phần, nhìn
góc độ nào cũng là nhân tài siêu sao sáng chói, không tham gia vào giới
nghệ thuật thì thật là đáng tiếc. Bây giờ anh đích thân chụp áp-phích
cùng chị Tình có thể coi là cơ hội vô cùng to lớn, nói không chừng từ
nay về sau có thể bước trên đường nghệ thuật, ca khúc ca khải hoàn!
Đương nhiên sự tưởng tượng này chỉ là sự YY ngầm trong lòng Tiểu Lâm mà
thôi.
Tin tức đắt giá như thế này, Tiểu Lâm
không thể hưởng thụ một mình, cô vội vàng nhấn số điện thoại Tần Tiểu Ý, thổi phồng khoe khoang, “Chị Tiểu Ý, ở đây em có tin tức mới nhất cực
bất ngờ liên quan đến chị Tình và Phương boss, chị có muốn nghe không?”
Tần Tiểu Ý vừa nghe thấy tin tức liên
quan đến hai người bọn họ, lập tức hiếu kỳ truy hỏi: “Có việc gì quan
trọng, mau mau tấu lên, lần lữa lập tức xử trảm!”
“Ngô hoàng thánh minh, việc là như thế như thế, như vậy như vậy…” Tiểu Lâm đột nhiên đùa giỡn.
“Lâm Tiểu Trư, có điều kiện gì mau nói
ra, nếu không quá đáng, chị có thể miễn cưỡng cân nhắc!” Tần Tiểu Ý trở
mặt xem thường, trong lòng thầm nghĩ điều kiện của cô bé này chỉ đơn
giản là ăn uống mà thôi.
“Vẫn là chị Tiểu Ý hiểu em nhất, nghe
“Sao cậu cứ châm chọc anh ấy vậy?”
Nhìn Giản Tình che chở người yêu, Tần Tiểu Ý xì một tiếng, “Mình thù mấy đứa giàu có, được chưa.”
Tiểu Lâm tinh quái kêu lên: “Chị Tiểu Ý, theo em biết, chị cũng rất giàu đúng không?”
“Xì, cả ngày chị mời em ăn cơm, giờ đã cháy túi rồi!”
Quán ăn hẹn trước cũng là nơi Phương
Khiêm thường đưa Giản Tình đến ăn, ông chủ đương nhiên biết Giản Tình,
vừa thấy cô đến liền tươi cười thân thiện tiếp đón các cô vào ghế đặc
biệt.
Tiểu Lâm vừa ngồi xuống, sắc mặt đột nhiên rũ xuống làm hai người nhìn cô khó hiểu.
“Lâm tiểu trư, em đau bụng à, nhìn mặt rất khó coi?”
Tiểu Lâm vẻ mặt như đưa đám trả lời: “Ô
ô…, em nghĩ đến chút nữa được ăn cơm cùng với Phương boss, em thấy vừa
vui mừng vừa đau khổ!”
“Vui mừng thì chị còn có thể hiểu được, tại sao lại đau khổ nữa?” Giản Tình hiếu kỳ hỏi.
“Các chị đều biết tướng ăn nhiệt tình
của em, chỉ sợ dọa đến Phương boss, mà nếu bảo em ăn uống nhã nhặn thì
chi bằng bảo em đừng ăn nữa.”
Hai người biết cô rối trí vì vấn đề tướng ăn của mình thì liếc mắt xem thường.
Tần Tiểu Ý dở khóc dở cười, an ủi cô, “Yên tâm, không có ai chú ý đến tướng ăn khủng bố của em đâu!”
Ba người vừa ăn món khai vị vừa đùa cợt
vui vẻ, một lúc sau Phương Khiêm đến, anh vừa vào đã đi đến bên cạnh
Giản Tình rồi ngồi xuống.
Tiểu Lâm lập tức nịnh nọt rót trà: “Phương boss, mời uống trà cho ấm bụng.”
“Cảm ơn.” Phương Khiêm nhìn Tiểu Lâm nhoẻn miệng cười khiến cô lập tức bị sét đánh, ngẩn cả người.
Giản Tình xoa xoa tay anh, cảm thấy rất lạnh, bèn cất giọng trách cứ: “Đi ra ngoài sao anh không mang áo khoác?”
“Anh để ngoài xe rồi.” Đôi tay được tay cô mềm mại xoa ấm khiến anh không nỡ rời ra.
Tần Tiểu Ý bị anh lơ từ đầu đến cuối,
không nén được hừ lạnh một tiếng, “Phương tổng, đừng vừa tới đã không
đứng đắn. Để anh mời cơm là có việc hỏi anh đấy.”
Phương Khiêm nhướn mày, một tay vòng ôm lấy eo Giản Tình, một tay dùng đũa gắp thức ăn, lạnh nhạt hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tần Tiểu Ý liếc mắt khinh thường: “Để
Tiểu Tình chụp áp-phích nhìn tưởng là ý định của Viên Dịch, nhưng thực
ra là do mẹ anh sai bảo. Vì sao bà ấy muốn làm như vậy hẳn anh cũng rất
rõ, mà anh đột nhiên tham gia chụp áp-phích chắc chắn cũng có ý đồ khác. Đừng tưởng rằng Tiểu Tình đơn thuần là anh có thể lừa cô ấy, hôm nay
anh không giải thích rõ thì tôi không để yên đâu.”
Giản Tình nghe xong lời này, kinh hãi hỏi, “Việc này sao lại liên quan đến bác Phương?”
Tần Tiểu Ý thở dài: “Quan hệ giữa
Viên Dịch và người nhà họ Phương không phải bình thường, cậu tự hỏi
người yêu của cậu xem, mẹ hắn muốn Viên Dịch làm việc với bà đâu phải là chuyện đơn giản.” Công ty của gia đình Tần Tiểu Ý không phải lớn, nhưng các mối quan hệ lại rộng rãi, quen biết khá nhiều với tầng lớp thượng
lưu, vì vậy cô cũng biết rõ một số việc.
Phương Khiêm ngồi nghe Tần Tiểu Ý chất
vấn, nụ cười vẫn chưa tắt, “Tưởng rằng cùng nhau ăn cơm là để tăng tình
hữu nghị, thì ra là Hồng Môn Yến[1].”
Anh mím môi, gật đầu nói: “Tiểu Ý nói
đúng, chuyện áp-phích là do mẹ anh nhúng tay vào, bà đã muốn xem thì anh đồng ý tham gia, để cho bà thoả ước nguyện một lần.”
Ba cô gái ai nấy đều thất thần, hoá ra chuyện này đã được sắp đặt từ trước.