Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 44 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Trước khi vào làm ở Phương thị, Giản Tình đã hai lần đổi công tác.

Nguyên nhân khiến cô phải đổi công tác, xét cho cùng vẫn do dung mạo của cô rước họa, bị quấy nhiễu tình dục trong văn phòng. Nhân viên nữ đi

làm đều có khả năng gặp tình huống này, chứ đừng nói đến Giản Tình là

một đại mỹ nhân còn đẹp hơn cả búp bê. Do đó cô gặp phải chuyện xấu hổ

này cũng không có gì lạ lùng.



Cho đến khi vào Phương thị, môi trường làm việc nghiêm túc ở đây mới

làm Giản Tình thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng lượng công việc cô phải làm có khi gấp đôi công ty khác, nhưng có cơ hội thể hiện năng lực của mình,

mệt một chút cũng không sao.



Kỳ thật bạn tốt của cô là Tần Tiểu Ý vẫn luôn mời Giản Tình đến công

ty của ba cô ấy làm việc, nhưng luôn bị Giản Tình từ chối. Vì quan hệ

của hai người quá mức thân mật, cô càng không thể nghe theo Tần Tiểu Ý

đến đó làm.



Về sau, khi Tần Tiểu Ý biết cô đến Phương thị làm việc, câu đầu tiên

nói là: “Phương thị có một giám đốc đẹp trai đến không còn thiên lý.”



Lúc ấy, Giản Tình cũng chỉ coi đó là lời nói vui đùa, sau khi cười

xong thì cho ngay ra khỏi đầu. Đến khi tận mắt nhìn thấy vị giám đốc

“đẹp trai không còn thiên lý” này, cô mới biết Tần Tiểu Ý vốn không hề

nói đùa.



Giản Tình chỉ là một nhân viên mới vào công ty, căn bản không có cơ

hội nhìn thấy giám đốc. Thỉnh thoảng cô mới nghe được vài câu về anh từ

các đồng nghiệp khác. Tuy rằng chỉ biết chút ít nhưng cô có thể khẳng

định, các đồng nghiệp nữ xung quanh rõ ràng rất sùng bái vị giám đốc

này.



Lần đầu tiên nhìn gần Phương Khiêm là sau khi Giản Tình vào Phương

thị làm việc được hai tháng. Ở trong lòng Giản Tình, lần gặp gỡ trong

nháy mắt đó, chính là khoảng khắc cô cả đời khó quên.



Hôm đó, cô tới công ty làm việc sớm như mọi ngày, nhưng làm cho cô

kinh ngạc là các đồng nghiệp khác cùng văn phòng cũng phá lệ đến sớm.

Còn có vài đồng nghiệp nữ lấy gương nhỏ trong túi xách ra, chiếu Đông,

nhìn Tây, chăm chú xem lại nhan sắc.



Thế trận long trọng như vậy, Giản Tình nhìn đến hoa mắt, cảm thấy rất tò mò, bèn tìm một người có vẻ quen thuộc hỏi qua, mới biết rõ ngọn

nguồn sự tình.



Thì ra hôm nay, giám đốc của một xí nghiệp ngoại quốc cùng hợp tác

với Phương thị tới thăm. Người tiếp đãi vị giám đốc ngoại quốc này,

chính là nhân vật truyền kỳ trong miệng của đồng nghiệp, ông chủ của

Phương thị – Phương Khiêm. Ngay cả ông chủ cũng coi trọng muốn đích thân tiếp đãi vị này, các phòng ban ở dưới, đương nhiên càng phải chuẩn bị

sẵn sàng, nghênh đón quân địch.


Để tránh một vài người muốn đến mời khiêu vũ, Giản Tình chỉ có thể

rời khỏi vũ hội đi vào một hoa viên nhỏ. Bởi lúc này đúng là lúc vũ hội

sôi động nhất, trong sân hầu như không có một bóng người. Giản Tình tùy ý tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Một khắc yên tĩnh này làm cho cô

không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhận thức càng sâu. Xã hội thượng lưu với cô thật sự là cách xa vạn dặm, mà người trong lòng của

cô kia, cách cô cả mấy triệu năm ánh sáng.



Đang lúc cô đắn đo có nên về nhà trước hay không, thì một cuộc đối

thoại cách đó không xa truyền đến. Nghe lén người ta nói chuyện là không tốt, nhưng thanh âm kia, cho dù chỉ nghe qua một lần, cô cũng quả quyết mình không nhận nhầm.



Phương Khiêm? Sao anh lại ở đây?



Ma xui quỷ khiến thế nào, Giản Tình không những không dời đi, ngược

lại còn xê dịch lại gần để bụi cây che khuất mình. Biết rõ làm vậy là

không đúng, nhưng cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút mà thôi.



“Hôm nay nhiều người quen biết ở đây như vậy, anh vẫn tỏ ra thờ ơ,

lãnh đạm. Anh có biết điều này làm cho em rất khó xử không?” Cô gái vừa

ủy khuất vừa tức giận, mà phần tức giận nhiều hơn, lên án anh không tốt.



“Anh xưa nay vẫn luôn như vậy, bọn họ cũng đã biết.” Ngữ khí anh lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc gì. Xem ra có lẽ cô gái kia muốn cố tình

gây sự.



“Em là bạn gái của anh, chứ không phải bạn bè bình thường, anh không

thể đối với em đặc biệt một chút sao?” Cô gái nói, giọng nghẹn ngào.



Anh trầm mặc một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: “ Anh không muốn đến nơi này, là em yêu cầu, anh mới đến.”



“Nếu anh không tình nguyện tới đây thì anh có thể đi rồi, em cũng

chẳng cần anh phải theo em.” Cô gái dậm chân khóc thành tiếng, sau đó

lại nghe tiếng thét chói tai vang lên: “Phương Khiêm, bây giờ anh mà đi, mọi chuyện giữa chúng ta xem như kết thúc!”



Giản Tình có chút ngây ngốc. Cô vốn chỉ muốn nghe một chút giọng nói

của anh, không ngờ lại được thấy một màn kịch chia tay. Điều này thực sự làm cô bất ngờ.



Gió đêm hơi lạnh, Giản Tình chỉ mặc một lễ phục mỏng. Một trận gió thổi tới, làm toàn thân cô sởn gai ốc.



“Nghe đủ chưa?”



Không biết từ khi nào, anh đã đứng ở sau cô. Ánh trăng xuyên qua lùm

cây cối xanh um tươi tốt, loang lổ chiếu trên người anh. Ngũ quan tuấn

mỹ, trong bóng đêm càng tăng thêm vài phần mị hoặc.



Giản Tình ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy mình như đang ở trong giấc mộng, vô cùng hư ảo