Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 46 : Phiên ngoại 3.2

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Đề tài nữ nhân viên trong công ty bàn tán nhiều nhất hiện nay, chính

là giám đốc đã chia tay với bạn gái. Vốn tưởng cô gái kia có thể trở

thành con dâu tiêu chuẩn của Phương gia, ai ngờ họ lại chia tay nhanh

như vậy. Mọi người tuy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng mừng thầm. Ở thời đại này, hoàng tử không nhất thiết phải lấy công chúa, chim sẻ tùy lúc

cũng có thể biến thành phượng hoàng.



Vui vẻ nhất vẫn là đa số nữ nhân viên Phương thị. Chỉ cần boss độc

thân là tốt rồi, biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra trên chính người mình. Nhưng nói cho cùng, dù boss không độc thân, kỳ tích cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Vì vậy mà gần đây, mấy cô gái ý đồ xấu này luôn luôn tràn

ngập sức sống.



Giản Tình vì hai ngày trước gặp được đại boss mà tâm trạng kích động

hồi lâu, cảm xúc lúc này như lắng đọng lại. Bình thường cô luôn nghĩ

rằng, một người đàn ông thành công như Phương Khiêm, tâm tư hoàn toàn để vào sự nghiệp, thì có bao nhiêu tinh lực phân phát cho những người bên

cạnh? Chính anh cũng nói, anh không có sức lực ứng phó với bạn gái nhu

nhược. Người như anh, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, mà không thể chạm đến được.



Người đàn ông hoàn mỹ như anh, dù đã được định trước là độc dược của

phụ nữ, nhưng có mấy người có thể ngăn cản mình đến gần anh? Ngay cả

những người không đòi hỏi gì, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng đã đánh

mất cả hồn vía. Sợ rằng bây giờ anh chỉ cần hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, cô cũng sẽ vứt bỏ lý trí, như con thiêu thân không sợ chết

lao vào lửa.



Tự đáy lòng, Giản Tình luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Hành vi thầm mến đại boss chẳng khác gì mơ mộng hão huyền. Cô chỉ biết lạc lối trong chính sự luyến ái của bản thân, dù cố gắng kìm nén bao nhiêu thì trái

tim đang đập rộn ràng bên trong cũng đã sớm không theo sự khống chế của

cô. Bên cạnh chỉ cần một chút biến động nhỏ, chỉ cần một chút tin đồn về anh, cô đều im lặng nghe ngóng thật cẩn thận. Cho dù các cô đang bàn

luận boss mặc quần áo nhãn hiệu gì? Boss thích ăn gì? Boss thích đi du

lịch ở đâu?… Những tin đồn vặt vãnh như vậy, nhưng cô đều nghe một cách

say sưa, chăm chú.



Vì thế, kết luận chỉ có một, cô điên rồi……



Một tháng sau, nữ nhân viên công ty yên lặng trở lại, vì đại boss của các cô lại bắt đầu yêu đương. Đối tượng lần này là đại mỹ nhân của

ngành giải trí. Nghe nói đại minh tinh này đã sớm để ý tới Phương boss,

còn từng công khai rằng Phương Khiêm là mẫu người lý tưởng của cô ta.

Lần này vừa mới đi cùng Phương boss, cô ta đã vội vã tuyên truyền khắp

nơi. Xem ra vị trí con dâu tương lai của Phương gia, đại mỹ nhân đã nắm

chắc trong tay.



“Xem tác phong thường ngày của cô ta, có thể lên làm Phương thiếu phu nhân mới lạ.” Đồng nghiệp trong văn phòng Giản Tình bất bình.



“Đúng vậy, nghe nói trước đây cô ta dùng rất nhiều thủ đoạn mờ ám để

nhận được vị trí nữ chính.” Một người khác khinh thường nói.



“Mắt nhìn người của boss chúng ta gần đây kém thật, lần này sao lại ngắm trúng cô ta chứ?”



“Đâu phải, tôi nghe trợ lý của boss kể, boss chỉ ăn cơm cùng cô ta một lần, cô ta liền phóng đại quan hệ hai người lên.”



“Là vậy sao? Thật không biết xấu hổ.”



“…”


anh gọi đến, đánh chết cô cũng không nhận điện thoại. Thật đúng là dám

làm mà không dám chịu!



Mãi đến khi cô đi ngủ, điện thoại vẫn im lặng ở đầu giường, không có

động tĩnh gì. Có lẽ, anh cho rằng tin nhắn này là do người khác gửi nhầm đến.



Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng, chuông tin nhắn gửi đến lại đánh

thức cô. Cô mở mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Bỗng sực nhớ có thể là tin nhắn của Phương Khiêm, Giản Tình tỉnh cả ngủ.



Luống cuống tay chân cầm lấy di động, hai chữ “đầu heo” đang nhảy nhót trên màn hình.



“Cảm ơn Giản tiểu thư nhắc nhở, tôi sẽ nhớ mặc thêm quần áo.”



Anh biết cô là ai, nói như vậy, anh cũng có số điện thoại của cô? Nhưng vì sao anh lại lưu số của cô?



Ngừng lại, không được suy nghĩ linh tinh nữa. Giản Tình cắt ngang tưởng tượng của mình, run run hồi âm: “Không có gì.”



Gửi xong tin nhắn cô lại bắt đầu ngẩn người. Đã biết gửi lại cho anh

thì vấn đề càng phức tạp hơn, anh thông minh như vậy, không cần nghĩ

cũng sẽ biết dụng ý của cô. Cô làm như vậy có phải mặt dày quá không?



Thôi quên đi, gửi cũng đã gửi, giờ mới ảo não thì có ích gì.



Tin nhắn ngừng một hồi, lúc Giản Tình nghĩ anh sẽ không nhắn lại nữa thì di động lại vang lên.



“Có phải tất cả phụ nữ đều cần đàn ông dỗ dành không?” Anh hỏi như vậy.



Anh muốn nói chuyện phiếm cùng cô? Vào lúc đêm khuya thanh vắng này

ư? Nhưng Giản Tình cũng không nghĩ nhiều, hồi âm lại: “Dỗ dành phụ nữ

không khó, đôi khi chỉ cần một bó hoa, một câu nói, hoặc một ánh mắt là

đủ.”



“Nhưng đâu phải tất cả mọi người đều dễ dỗ dành như cô nói.”



“Kỳ thật, chỉ cần là người mình hiểu rõ thì cho dù khó dỗ dành đến đâu cũng có thể làm được.”



“Khó trách tôi không làm được, vì tôi còn không hiểu rõ về người ta…”



Như vậy bắt đầu từ tối hôm đó, quan hệ hai người đã nhanh chóng tiến

thêm một bậc. Một khoảng thời gian dài sau này, việc liên hệ vẫn chủ yếu bằng nhắn tin.



Giản Tình thường thân mật hỏi thăm, còn Phương Khiêm khi nào có thời

gian rỗi là lại nói chuyện về công việc với cô. Sau này khi đã thân

thiết hơn, Giản Tình chia sẻ với anh những nơi có món ăn ngon hay nơi có chiếu phim hay,… Những nơi này, Phương Khiêm đều gọi người giúp anh tìm đến.



Mãi đến một ngày, Giản Tình nhận được tin nhắn của Phương Khiêm từ

nước ngoài gửi đến: “Tình, làm người phụ nữ của anh, được không?”



Giản Tình vĩnh viễn đều nhớ rõ, cô lúc ấy vừa cười vừa khóc, lập tức nhắn lại một chữ: “Được.”