Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 13 :

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


“Sáng nay có bao nhiêu?”, Jenny hỏi lúc bước vào phòng ăn sáng của Adam House.



“Thêm mười bốn người nữa.” Diane chìa ra một xấp đơn đăng kí. “Tôi đang nghĩ sau khi chúng ta có được số hội viên sáng lập có lẽ nên để hội viên có uy tín đề cử những người mới. Hầu hết các câu lạc bộ nổi tiếng đều làm như vậy”



“Có lẽ hội viên sáng lập nên có một tấm thẻ hay thứ gì đó tương tự”, Jenny gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô để xem đơn từ. “Tôi thấy ngài Cameron cũng đăng kí. Cô sẽ chấp nhận anh ta chứ?”



“Một tấm thẻ. Thứ gì đó để giữ chân bọn họ. Một ý tưởng tuyệt diệu.” Diane lấy thêm một tách trà và đổ vào ít đường. “Và không đâu. Anh ta không đạt yêu cầu. Bá tước Cameron mới không có thu nhập hoặc sản nghiệp đủ lớn.”



“Nhưng nếu anh ta đã làm đơn thì cô sẽ…”



“Không. Tôi đã nói sẽ cho phép anh ta tham dự buổi khai trương. TÔi không có ý định để anh ta dễ dàng tới lui mỗi khi anh ta muốn. Lần sau anh ta sẽ phải đưa ra những đề nghị.”



“Nơi này đã từng là ngôi nhà ở London của anh ta.”



Liếc nhìn cô bạn mình, Diane nhấp trà. “Anh ta có thể tiếp tục cư ngụ tại Benchley House. Có thể nó nhỏ hơn Adam House nhưng vẫn là tài sản bị buộc thừa kế. Không phải họ hàng thì dù sống hay chết cũng không thể trao đổi nó cho chồng hoặc vợ họ được.”



Jenny liếc nhanh khắp phòng. “Cẩn thận đấy Diane. Cho dù tôi đồng ý là cô xứng đáng có Adam House và lợi ích cô kiếm được từ nó nhưng tòa án sẽ không nhìn nhận như vậy đâu.”



“Ừm, Anthony đã nhờ đám luật sư của anh ta xem lại di chúc và tất cả bọn họ đều tin chữ ký của Frederick là hàng thật. Tôi sẽ không bị trói tay trói chân bởi một gã mang họ Benchley đâu.” Cô hắng giọng. “Nào. Giờ hãy trở lại với Tantalus. Emily vừa báo cáo chúng ta có mười ba vị khách đến dùng bữa sáng.”



Hít một hơi thật sâu, Genevieve gật đầu. “Một khởi đầu khá ổn cho ngày thứ hai mở cửa.” Cô cũng nhấp một ngụm trà. “Tôi mừng khi thấy cô Portsman đang làm việc rất tốt.”



“Hay dù cô ta tên là gì. Ơn Chúa, chúng ta đã tìm được các cô gái có thể giúp quản lý các bộ phận khác nhau trong câu lạc bộ. Tôi không nghĩ hai chúng ta có thể quán xuyến mọi thứ trong suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày. TÔi cũng nghĩ đến việc đổi Sophia White ở bàn faro sang phòng ăn. Các quý ông có vẻ thích… đôi mắt của cô ta.”



“Ừm. Mái tóc và cả con người cô ta nữa chứ.” Jenny tặc lưỡi. “Cô ta khá quyến rũ.”



“Tôi cần người như thế.”



Bạn đồng hành của cô từ tốn phết mứt cam lên mẩu bánh mì nướng. “Cô không lo bố mẹ cô ta có thể đến gây sự sao?”



“Tôi đang mong điều đó đây.”



“Còn cô White cảm thấy thế nào về việc cô sử dụng cô ta như một chiêu câu khách?”



Diane cau mày. “Rõ rang cô không tán thành. Cô chỉ cần nói thế thôi.”



“Không phải vậy, mein Freund(1). Vấn đề là cô đã không hỏi cô ta. Có thể cô ta là đứa con ngoài giá thú nhưng chúng ta đều có lòng tự trọng.”



(1) (tiếng Đức): bạn tôi



“Được rồi. Tôi sẽ hỏi cô ấy.”



“Merci(2).”



(2) (tiếng Pháp): cảm ơn



“Còn nhân viên nào tôi cần xin phép không?”



“Diane, đừng giận mà. Sophia là trường hợp đặc biệt thôi. Bạn bè của bố cô ấy – thậm chí là chính ông bố - có thể đến câu lạc bộ này. Ông ta vẫn không thừa nhận cô ấy. Cô có tưởng tượng được hoàn cảnh vừa là con gái của Công tước Hennessy lại vừa làm hầu gái riêng của vợ ông ta không? Tôi không ganh tỵ với vị trí đó đâu.”



Sự thật quả là vậy, Diane nghĩ. Khoảng một tá hoặc hơn nhân viên của cô có xuất thân quý tộc và ít nhất hai trong số đó không dùng họ của mình. Sophia, dù bố cô ta có nhìn nhận hay không, thì vẫn là một trong số các cô gái được dạy dỗ kỹ lưỡng nhất Tantalus. Cô gái đó chưa bao giờ được mời đến một buổi vũ hội trang trọng hay được bất kỳ một vị quý tộc đáng kính nào theo đuổi. Bọn đàn ông. Thở dài, Diane rướn người nắm lấy tay Jenny. “Tôi hiểu ý cô. Tôi sẽ hỏi cô ta. Một cách tử tế.”



Họ tán gẫu thêm hai mươi phút nữa trong lúc Jenny hoàn tất bữa ăn và Diane uống xong một tách trà nữa. Cô có cảm giác đây là thời gian ngồi nghỉ lâu nhất trong ba ngày qua. Cho dù câu lạc bộ vẫn đang đón khách nhưng khối lượng công việc cần làm quá nhiều khiến cô tính đến việc sắm một cuốn sổ tay giống Genevieve.



“Haybury.”



Giật mình, Diane ngẩng đầu nhìn quanh phòng ăn hệt như Jenny đã làm vài phút trước đó. Ngoài cô và Jenny chỉ có hai cô phục vụ đứng gần tủ đựng bát. Diane nhìn lại Genevieve. “Haybury làm sao?”



Jenny xua tay về phía hai người làm. “Phiền các cô một chút, chúng tôi cần nói chuyện riêng.”



“Dĩ nhiên rồi, cô Jenny.”



Ngay khi chỉ còn bọn họ, Genevieve đặt bai bàn tay xòe ra lên mặt bàn. “Anh ta đang gây rắc rối.”



“Như thế nào? Anh ta đã làm gì?”



“Hôm nay? Không gì cả. Vẫn chưa, nhưng hình như tối nay cô sẽ đến nhà hát với anh ta.”



Với người khác thì cô thường đắn đo, cân nhắc, riêng với Jenny, Diane luôn nói ra tâm tư của mình. Và thường thì Jenny đồng ý với cô. “Đi nhà hát Drury Lane vì tôi đã thua độ.”



“Bữa trưa ở White. Cô đã kể tôi nghe.” Jenny nhìn xuống đôi tay xòe ra. “Tôi hiểu tại sao cô đồng ý với điều khoản cộng thêm năm nghìn bảng của anh ta. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi chỉ quan tâm việc… cô không cần phải đến White.”




Cô nhướng một bên mày. “Anh ổn chứ, hay tôi phải vỗ vào lưng anh?”



Anh cảm thấy như mình đang chồm về phía cô. Phải rất nỗ lực mới kéo tinh thần và con người anh quay lại. “Giữ lại cái vỗ ấy vào dịp tốt hơn nhé.” Đưa cô ra cửa, anh chủ tâm đi giữa cô và ba gã quý tộc đang đứng há hốc ở lối vào Tantalus. “Cỗ xe của cô đang chờ, thưa phu nhân.”



Ra bên ngoài anh liền đưa cô vào cỗ xe rộng lớn, màu đen kịt của mình rồi bước theo sau. Sự kiểm soát cũng như quyết định không chiếm hữu cô đêm nay đã bị lung lay đáng kể, suýt chút nữa anh đã hỏi liệu cô có muốn có người đi kèm không. Cỗ xe lăn bánh ngay khi anh đóng cửa, anh ngồi dựa lung ở ghế đối diện cô.



“Em chọn bộ đồ đó chỉ vì nó hòa hợp với em hay vì nó cùng màu với mắt em thế?”, lát sau anh hỏi.



“Dĩ nhiên là cả hai rồi.” Cô nhìn khắp cỗ xe. “Hoa của tôi đâu?”



“Hẳn là mấy con ngựa đã ăn mất rồi.”



“Hừm.” Cô nghiêng đầu, nhìn anh dưới hàng mi cong dài. Bộ phận đàn ông của anh lập tức có phản ứng. “Anh có thể chỉ cần nói anh đã không mua chúng”, cô nói tiếp.



“Xin đính chính thật ra tôi không cần phải rời nhà để gặp được em.” Anh nhấp nhỏm cố tìm một tư thế thoải mái hơn trên cỗ xe quen thuộc. “Chúng ta đều biết em không định thay đổi trang phục vì lời nói của tôi, vậy số ngọc lục bảo đó là sao?”



Diane vuốt lòng bàn tay dọc hai bên đùi. Nếu không hiểu rõ cô, có thể anh đã nghĩ cô đang quyến rũ anh. “Viên ngọc lục bảo này là thứ ngoài dự tính. Nó sẫm màu nên tôi nghĩ hợp với vẻ bí ẩn.” Cô búng ngón tay lên một bên tai khiến nó nhấp nháy dưới ánh đèn lồng. “Dù sao chúng đều là đồ giả thôi. Tôi không muốn anh nghĩ đến tôi tiêu xài hoang phí tiền anh cho tôi mượn.”



“Ý nghĩ đó chưa bao giờ lóe lên trong đầu tôi.”



Anh lại đổi tư thế, làm bất cứ điều gì để ngăn mình ngã nhào vào ánh mắt xanh ngọc không đáy kia. Nếu ngã xuống thì anh sẽ chết chìm mất. Và có thể cô sẽ giúp một tay bằng cách nhấn đầu anh xuống. Ơn Chúa anh là một kẻ từng trải, thích nhạo báng, không đủ ngoan ngoãn để điên theo lý lẽ của con tim, bằng không anh đã gặp nguy hiểm đánh mất nó từ lâu rồi.



“Em có nhận ra khi chúng ta đến nhà hát mà không có người hộ tống”, anh mở lời, “thì tin đồn chúng ta là tình nhân sẽ được xác nhận.”



“Không có tin gì được xác nhận trừ khi một trong hai chúng ta xác nhận nó. Chúng ta sẽ không làm vậy.”



“Tùy em thôi. Em có thể gặp phải vài gã thắc mắc tình trạng độc thân của em, nhưng cũng có một số phụ nữ tò mò về tôi đấy.”



“Anh đang cố chọc tôi ghen đấy à?”, cô hỏi, rồi ném cho anh nụ cười thích thú. “Làm thế không có lợi ích gì đâu.”



Chí ít xô nước đá đó làm dịu lại sự sục sôi và gột rửa đầu óc anh. “Đừng buồn cười thế chứ”, anh bẻ lại. “Tôi chỉ muốn cảnh báo trước thôi. Đàn ông tìm đến em, đàn bà tìm đến tôi. Và giờ Câu lạc bộ Tantalus đang mở cửa và thu hút nhiều sự chú ý, em có thể sẽ trở thành mục tiêu của… sự chỉ trích.”



“Tôi hoàn toàn trông đợi bị xúc phạm cả trước mặt lẫn sau lưng. Tôi không có vấn đề gì với chuyện đó. Nhưng nếu tôi thấy ai đó quá nhỏ nhen hoặc cổ hủ thì tôi sẽ không mời người đó đến cửa nhà tôi.”



“Em rất thực dụng. Vậy em sẽ tổ chức buổi tối cho quý cô à?”



“Đúng vậy. TÔi đã nghĩ đến ngày thứ Ba đầu tiên và thứ ba hàng tháng.”



Oliver gật đầu. “Buổi họp sớm của Nghị viện diễn ra hầu hết vào sáng thứ Tư nên dù sao em cũng sẽ đón tiếp ít quý ông vào các tối thứ Ba.”



“Tôi biết thế.”



Tất nhiên cô đã biết những việc đó, rõ ràng cô đã nghiên cứu rất nhiều để học hỏi mọi thứ về làm chủ câu lạc bộ quý ông và lôi kéo anh cung cấp tiền mặt cũng như một số thông tin cô không thể thu thập ở ngoài.



Cô thích thông tin của mình. Những phạm vi khác buộc cô sử dụng cảm xúc của mình thì không vững chắc như mặt đất dưới chân cô. Câu hỏi đặt ra là bằng cách nào tận dụng mớ kiến thức đó tốt nhất và để biết được chính xác anh muốn gì ở cô. Vì anh không còn nghĩ tình dục đủ thỏa mãn anh nữa.



“Đừng im lặng như vậy”, bất thình lình cô nói. “Tôi buộc phải nghĩ anh đang mưu tính gì đó có thể có lợi cho tôi.”



“Tôi đã nghĩ xem em có thể tìm người chia bài nam ở đâu trong hai ngày mỗi tháng. Vì các quý cô sẽ không muốn các em xinh tươi lượn quanh bọn họ.”



Cô xua tay. “Đừng đổ lỗi cho thái độ hợm hĩnh của họ về câu lạc bộ của tôi. Nếu tất cả ‘các em gái xinh tươi’ mà anh nói được thuê làm gia sư hay bạn tâm tình thì họ cũng sẽ xét nét như thế thôi.”



“Tôi không muốn tranh luận về mức độ xét nét nhưng có sự khác biệt giữa bị xem là người thấp kém trong xã hội và bị né tránh đấy. Gia sư và bạn tâm tình không bị yêu cầu khiêu vũ nhưng họ được ra vào các gia đình lương thiện.”



“Nhưng không phải tất cả phụ nữ có giáo dục đều tìm được… công việc xứng đáng. Vậy họ phải làm thế nào, thành điếm à?”



Oliver nuốt lại nhận xét cay độc anh sắp phun ra. Chính cô đã hỏi xin lời khuyên của anh và anh không muốn mất vị thế. “Nghe có vẻ em bắt đầu che chở nhân viên rồi đấy”, anh nói. “Em là một bông hoa hiếm có, Diane.”



Cô chớp mắt. “Đừng có nịnh nọt tôi giữa lúc tranh luận. Tôi sẽ không lắp bắp hay đổi mặt mà nó lại khiến anh trông có vẻ tuyệt vọng đấy.”



Khoanh tay ngang ngực, anh nhìn cô một lúc lâu. “Và điều tôi nghĩ là”, anh từ tốn đáp, hy vọng cô không kẹp khẩu súng nào đó vào đùi, “mỗi lần tôi tán dương em thì em lại mỉa mai vì em cảm thấy không thoải mái. Bởi vì em thích tôi khen em.”



“Rác rưởi.” Cô nhích sang một bên ghế và nhìn ra cửa sổ. “Hay quá. Chúng ta đến nơi rồi.”



“Nhát gan.”



“Ha. Nhớ rằng tính cách của anh đã bị đặt dấu chấm hỏi từ lâu trước khi tôi chết vì thực dụng đấy.” Cỗ xe dừng lại. “Còn nữa”, cô tiếp tục, đứng lên khi xà ích hạ bậc thang và mở cửa xe. “Tôi có thể thích được khen nhưng anh sẽ không bao giờ xoay chuyển được ý định của tôi.”



Hừm. Như vậy cũng xem là có tiến triển rồi. Một trận chiến dơ bẩn, gay gắt như thế hóa ra lại gần như là một thắng lợi.