Đánh Cược Với Tình Yêu
Chương 4 :
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Lúc Oliver đặt bút ký, Diane siết chặt khẩu súng trong tay. Đơn giản là vì nguy hiểm chưa chắc đã thật sự đi qua. Đặc biệt là khi có liên quan đến Oliver Warren.
Cuối cùng, anh đẩy ghế ra, đứng lên. “Khi nào tôi chuyển đến được?”, anh hỏi.
“Nói cho anh biết”, cô đáp, đứng lên để ngang bằng với anh, “nếu tôi được lựa chọn thì anh và tôi sẽ ở trên hai lục địa tách biệt. Ngay khi tôi bắt đầu thuê người, anh có thể liên hệ với tôi. Dĩ nhiên tôi cảm thấy thích thú nhưng sẽ cẩn trọng.”
“Và bị huỷ hoại một khi tôi dọn vào nhà cô.”
“Anh sẽ dọn vào căn phòng trong câu lạc bộ của tôi, không phải nhà tôi.”
“Về mặt lý thuyết, Diane. Sẽ không còn lời mời cô đến những sự kiện của giới thượng lưu. Cũng không còn những buổi tiệc trà với nữ công tước và bữa trưa ở những buổi từ thiện nhà thờ.”
Kỳ quặc là một vài năm trước điều đó có thể rất chua xót. “Tôi chắc chắn mình sẽ ít được mời đến các sự kiện. Nhưng chừng nào tôi còn là một bí ẩn và gợi tò mò thì tôi sẽ không thiếu lời mời đâu.”
“Muốn đánh cược không?”
Dĩ nhiên anh đã cố tình nói thế. “Vẫn đang đào bới điểm yếu của tôi sao, Oliver? Cẩn thận với người mà anh lựa chọn chơi cùng. Tôi cũng có móng vuốt đấy.”
Anh bước tới cửa và mở ra. “Phải, tôi biết. Tôi cảm nhận được nó đang cào cấu trên lưng tôi.”
“Vào lúc này tôi chỉ nhắm đến cổ họng thôi. Và tôi mong nhận được khoản tiền này vào cuối ngày.”
“Cô sẽ nhận được trước khi mặt trời đứng bóng. Và cuối tháng này tôi sẽ trả lại nhà. Tôi tin rằng cô sẽ lo liệu được mọi chuyện trong hai tuần.”
Vậy là anh ta đang đốc thúc cô. Diane gật đầu. “Tôi sẽ tìm anh trước rồi mới hướng dẫn người của mình.”
Với nụ cười toe toét trông có vẻ muốn ăn sống nuốt tươi hơn là đe doạ, Hầu tước Haybury rời đi. Một lát sau cô nghe thấy Juliet đóng sập cửa chính.
Diane thở dài, ngã phịch xuống ghế. “Gã khốn”, cô lẩm bẩm.
Cánh cửa bên hông nối liền với phòng khách bên cạnh được mở ra, Genevieve lặng lẽ bước vào. “Cô không phóng đại chút nào”, cô ta nói, ngồi xuống chiếc ghế Oliver vừa ngồi. “Gã đàn ông đó là một kẻ khủng bố.”
“Không đúng, anh ta rất đáng sợ. Nhưng tôi cũng vậy.”
“Cũng thế thôi, cô vốn đã có thể buộc anh ta ký toàn bộ giấy tờ.”
Đúng vậy, cô có thể… nhưng cô nghi ngờ việc bản thân hay bất kỳ chút danh tiếng nào của mình có thể tồn tại sau cuộc đấu này. “Cứ để anh ta nghĩ còn thương lượng được. Tôi có thể làm tương tự. Đến cuối cùng tôi sẽ cho anh ta hối tiếc vì đã không đồng ý mọi điều khoản ngay từ đầu.”
“Blalock dễ đối phó hơn nhiều.”
“Haybury biết về cá cược rõ hơn bất cứ người nào ở đất nước này, và anh ta cũng giàu có hơn. Tôi nghĩ sẽ đánh đổi sự nhẫn nhịn để lấy kiến thức.” Cô liếc nhìn người bạn của mình. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Tôi không muốn phải đi thuê nhà ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó bởi vì ông chồng quá cố của tôi đã huỷ hoại cuộc đời anh ta và kéo luôn cả tôi xuống bùn.”
“Cô biết tôi luôn ủng hộ cô, Diane, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Cô hít sâu. “Tôi biết chứ. Cảm ơn cô, Jenny. Anh ta luôn làm tôi muốn đập phá thứ gì đó.” Đứng lên, cô chùi lòng bàn tay vào vạt váy. Cô không nắm tay anh ta nhiều, nhưng dù thế cảm giác khó chịu vẫn bám lấy cô. “Cô đăng mẩu tin quảng cáo lên báo rồi chứ?”
“Oui(1). Bắt đầu từ số ngày mai. Và tôi đã nhắn tin cho ông Dunlevy. Ông ta sẽ đến vào lúc bốn giờ chiều nay.”
(1) (tiếng Pháp): Rồi.
“Tốt. Vì chúng ta đã quyết định mở câu lạc bộ tại nhà nên sẽ cần thay đổi kết cấu sàn nhà một chút.” Choàng tay quanh người Jenny, cô cười gượng gạo. “Và chắc chắn chúng ta sẽ phải dựng một bức tường ngăn giữa phòng ở của câu lạc bộ với khu vực của tôi trong Adam House.”
“Một bức tường gạch thật dày”, bạn cô tán thành.
Diane dùng thời gian còn lại trong ngày để xem xét lại kế hoạch trang trí và loại bỏ các vết tích của gia tộc Benchley còn sót lại trong căn nhà. Cho đến giờ việc bán đi một chuỗi hạt ngọc trai, hai cái lọ cũ kỹ và một bức tranh chân dung – cua ai đó giống Frederick đủ để cô gặp ác mộng – chỉ mang về cho cô vỏn vẹn mười bảng. Nhưng như thế cũng còn nhiều hơn những gì Frederick để lại cho cô khi anh ta chết nên cô thấy khởi đầu như vậy là khá ổn.
*****
“Vậy ra chuyện anh không nhớ Phu nhân Cameron là ai chỉ là vớ vẩn thôi nhỉ”, Jonathan Sutcliffe, Tử tước Manderlin, nhận định, vung thanh kiếm trong động tác chào nhanh gọn, “vậy đấy, anh đã cười vào mặt bọn tôi phải không?”.
Oliver chỉnh lại mặt nạ, vung kiếm sang một bên rồi lao tới, đâm vào tấm khiên che ngực của Manderlin. “Có lẽ thế.”
“Trúng!”, trọng tài hô to, và hai người quay về vị trí ban đầu.
“Lạy Chúa lòng lành, Haybury, anh muốn thẳng tay chém giết đấy à?”
Oliver cười toe toét bên dưới lớp mặt nạ. “Tim anh là một mục tiêu rất nhỏ, Jonathan. Tôi nghi ngờ cú đâm ấy đủ sức gây thương vong.”
“Ồ, thật thú vị. Nếu tim tôi nhỏ như vậy thì tim anh chắc đã biến thành hạt bụi từ nhiều năm rồi nhỉ.”
“Vào!”
“Hãy đọc phần ghi chú đi đã. Đơn đặt hàng chân đèn và đèn bàn của cô đã đến, nếu cô cần tôi sẽ xuống dưới nhà đánh bóng và châm dầu cho chúng.”
Nói chung việc đó không cần Genevieve nhúng tay vào. Diane cau mày đọc qua đoạn ghi chú ngắn gọn đầu tiên. Rồi đoạn nữa, lại đoạn nữa.
“Tôi muốn hỏi là liệu tôi có quấy rầy em không, nhưng vì chúng ta đều biết câu trả lời nên tôi sẽ vào luôn.”
Nhảy dựng lên bởi chất giọng trầm thấp kéo dài, Diane gần như xé toạc mảnh giấy trên tay. “Chưa cần đến anh đâu, Haybury. Biến đi cho đến lúc tôi gọi anh.”
Đôi mắt xám nhạt ẩn dưới mái tóc bướng bỉnh, đen như gỗ mun nhìn thẳng vào mắt cô. Trông anh không hẳn là lôi thôi, kỳ thực Oliver Warren luôn ăn vận hoàn hảo không chê vào đâu được. Nói đúng hơn là mái tóc dài bị gió thổi tung cùng nút thắt đơn giản của chiếc cà vạt trắng tuyết mang lại ấn tượng rằng anh phóng túng hơn, rằng tâm trí anh vẫn chưa kịp đảo một vòng cực nhanh qua những người còn lại trong phòng. Dĩ nhiên có một vài ngoại lệ. Cô đã biết hết chiêu trò, cách thức ra đòn và những nước cờ ưa thích của anh.
“Từ đống hỗn độn bên dưới tôi cho rằng em đã nhận được tiền”, anh nói, sải bước về cửa sổ phía sau cô.
Diane xoay ghế, không muốn để anh đứng sau lưng mình. “Anh không lừa được tôi đâu.”
“Thật…may, vì tôi không cố làm thế.”
“Có đấy. Anh sẽ hỏi một câu vô thưởng vô phạt về chuyện sửa chữa, về kế hoạch thiết kế tầng trệt, vân vân cho đến khi lôi kéo tôi nghe theo lời khuyên, chỉ dẫn của anh và rồi thay đổi kế hoạch của tôi cho hợp ý anh.”
“Thật sao? Chúa ơi, tôi đúng là quá gian xảo.”
“Không, anh nghĩ rằng anh gian xảo. Tôi chẳng hứng thú với bất kỳ thứ gì được anh tự nguyện đưa ra. Như tôi đã nói, khi nào cần sự hiện diện của anh, tôi sẽ cho gọi anh đến. Vào lúc này anh đang cản trở công việc đấy.”
“Em biết không”, anh từ tốn đáp, với tay qua người cô để lấy một trang phỏng vấn cô chưa kịp đọc, “cho dù em không cần ý kiến của tôi thì tôi cũng muốn chỉ ra rằng sự khinh miệt nói chung của em với đàn ông sẽ làm em bỏ qua một vài chuyện. Ví dụ ra lệnh cho tôi rời khỏi đây sẽ có hiệu quả hơn nếu em có một hay thậm chí là hai gã hầu lớn xác thúc giục tôi biến đi.”
Tim cô đập thình thịch trong sự buồn bực giữa tức giận và cảnh giác, cô vặn người, định thò tay vào hộc bàn đang cất giấu khẩu súng. Ngay lúc vừa cử động, cô đã chợt nhận ra anh đã cố tình chặn đứng ý định của cô, chết tiệt.
Một bàn chân đi giầy ống đạp lên hộc bàn trước khi cô kịp chạm vào nó. “Tử tế nào”, anh cảnh cáo. “Chỉ là một lời đề nghị thôi mà. Không phải đe doạ.”
“Bỏ chân ra khỏi bàn làm việc của tôi.”
“Chắc chắn rồi.” Anh đứng thẳng người. Tuy nhiên, trước khi cô kịp chụp lấy vũ khí, anh dùng hông đẩy ghế của cô ra, mở hộc bàn, chụp lấy khẩu súng và ném ra ngoài cửa sổ. “Đó.”
Cô trừng mắt lúc anh lại tựa lưng vào bệ cửa sổ, khôn khéo đặt mình vào một vị trí cô không thể đẩy anh theo khẩu súng kia. “Nếu anh làm chết bất kỳ bông hoa nào của tôi thì tôi sẽ bắt anh bồi thường đấy”, cuối cùng cô nói, cố tình cúi đầu tỏ vẻ chú tâm đọc tài liệu.
Nếu cô không thể phớt lờ anh thì chí ít cô cũng có thể giả vờ tỏ ra như thế. Dù vậy cô sẽ xem xét thuê vài người hầu to khoẻ. Nhưng chỉ bởi vì giới quý tộc có thể sẽ tán gia bại sản hoặc say đến quên trời đất và trở nên ngông cuồng, còn cô thì chưa cân nhắc đến những việc đó.
“Tóc vàng, mắt xanh, trạc hai mươi tuổi”, anh đọc lớn. “Cái gì đây?”
“Không phải việc của anh”, cô cáu kỉnh, gạch một đường bút chì ngang phần mô tả của Jenny về một quý cô kèm ghi chú bị mù chữ.
“Giọng nói êm ái, tự nhận có tài đánh đàn piano, nói được tiếng Pháp.” Oliver lật tờ giấy. “Em biết tôi đang nghĩ gì không?”
“Tôi không hứng thú muốn biết anh nghĩ gì trong đầu. Tôi nói chưa đủ rõ hay sao?”
“Tôi nghĩ đây là một trong những cô gái đã đọc được mục quảng cáo trên báo của em.” Trả lại tờ giấy cho cô, anh thọc tay vào túi, lấy ra một mẩu báo gấp ngay ngắn. “Tìm kiếm ứng viên cho một công việc hợp pháp. Các quý cô tuổi từ mười tám đến hai mươi sáu, có học thức, có ngoại hình dễ nhìn và tính cách đáng mến. Miễn phí nhà ở, cơm nước và được trả lương.” Anh thả nó xuống bàn làm việc của cô. “Đây là địa chỉ nhà em.”
“Tôi đã nói tôi muốn tìm các quý cô trẻ tuổi. Đừng ra vẻ anh vừa khám phá ra một chuyện động trời. Tôi cũng không ấn tượng lắm với khả năng đọc chữ của anh. Tôi tin là mình biết chuyện đó rồi.”
“Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ tôi cũng nên có mặt trong các buổi phỏng vấn. Xét cho cùng thì xinh đẹp và biết đọc cũng không biến họ thành tay chơi bài faro giỏi.”
Diane đứng lên. Do anh tựa vào bệ cửa nên hai người gần như cao bằng nhau, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi sẽ thuê người tôi lựa chọn vì những lý do tôi cho là phù hợp với nhu cầu của tôi. Sau khi thuê họ, tôi sẽ gọi anh tới hướng dẫn. Đến lúc đó…”
“Nếu bọn họ không thể đảm đương việc đặt cược thì sao?”
“Lúc đó”, cô lặp lại, phớt lờ sự cắt ngang của anh, “tôi sẽ… cho phép anh đưa ý kiến về việc ai trong số họ phù hợp hơn với những chức vụ có sẵn ở Câu lạc bộ Tantalus.”
Anh từ từ đứng thẳng người khiến cô phải nghển cổ để vẫn nhìn thẳng vào mắt anh. “Em có thể có một lá thư đáng nguyền rủa”, anh nói, “nhưng tốt hơn em nên ghi nhớ trong đầu là tôi có tiền cũng như thế lực, Diane. Nếu em biến chuyện này thành một trận chiến thì tôi chắc chắn sẽ nghiền nát em.”
Cô khịt mũi. “Đe doạ tôi không ích gì đâu. Tôi đã nghèo kiết xác, cũng chẳng có bạn bè gì, Haybury. Anh có thể lại ném tôi xuống bùn nhưng tôi sẽ kéo anh xuống cùng. Giờ thì biến đi cho đến khi tôi báo cho anh.”
Cô gần như nín thở khi anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Cô đã tỏ ra rất nghiêm túc và một khi anh chấp nhận chuyện đó, có lẽ việc đối phó với anh sẽ dễ dàng hơn một chút. Hoặc cô cũng mong đợi như thế. Cuối cùng anh gật đầu. “Tối nay tôi được mời đến dạ tiệc Dashton. Dashton và phần đông bạn bè của ông ta là những tay cờ bạc lâu năm. Khi nào tôi có thể qua đón em được?”
“Tôi sẽ không đi cùng anh đến bất cứ đâu.”
“Nếu em muốn mọi người tin tưởng vào thứ được gọi là mối quan hệ bí ẩn của chúng ta thì Phu nhân Cameron, chúng ta phải để họ nhìn thấy em đi với tôi. Đúng tám giờ.” Anh bước ra cửa. “Và hãy cân nhắc việc mở rộng đường dẫn vào nhà em đi. Hy vọng em sẽ cần chỗ chứa được lượng lớn xe cộ vào những buổi tối.”
Vậy là anh vẫn không thể cưỡng được tặng cô vài lời khuyên. Cô phải cắn răng chịu đựng vì sự thật đó là một lời khuyên hữu ích. “Tám giờ”, cô nói vọng ra, ngồi xuống sau bàn làm việc. “Đừng có đến muộn.”
“Đừng đổi ý đấy.”