Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 1 : Hãm hại

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Cố Lang Hoa là nữ tử may mắn nhất, cùng với thanh mai trúc mã Lục Anh lưỡng tiểu vô xai*, trước khi Lục Anh chưa làm quan đã gả cho hắn, bây giờ Lục Anh trở thành tân quý bên cạnh Hoàng thượng, nàng cũng được ngoại lệ phong làm Quận phu nhân.



*Lưỡng tiểu vô xai: Hai đứa trẻ trai gái chơi chung thân thiết với nhau từ bé.



Nữ tử nhà danh môn vọng tộc, đai quan hiển vinh đỏ mắt tìm chồng nhưng đều không thể bằng một nữ nhân mù như nàng.







Gần đây, Lang Hoa cảm thấy cơ thể không được thoải mái, lười biếng dựa ở trên giường không muốn ngồi dậy.



Lúc thời tiết đẹp, nha hoàn Hàn Yên mở cửa sổ ra để cho nàng ngửi mùi hương hoa mai dưới hiên, mấy ngày này nàng đặc biệt thích mùi vị chua ngọt này.



Nàng còn nhớ lúc nhỏ, nhũ mẫu thường hay nói trong đình viện ở nhà cũng có một cây mai như thế này, nàng sẽ cài hoa mai lên tóc, trong nhà trên dưới đều gọi nàng là “Hạnh hoa tiên tử”.



Nàng đem chuyện này kể lại cho Lục Anh nghe.



Lục Anh khen ngợi nàng là nữ tử xinh đẹp nhất, còn tươi đẹp hơn cả hoa mai.



Đáng tiếc năm nàng tám tuổi thì mắc bệnh, mất đi đôi mắt, cũng chẳng còn biết đẹp đẽ rốt cuộc là cái gì nữa.



May mà nàng có Lục Anh thay mình nhìn ngắm màu sắc của thế gian này, và nàng cũng ở bên Lục Anh từ khi hắn còn là anh nho sinh nhỏ bé, một đường cho tới khi làm quan, cuối cùng trở thành thượng thư Hộ bộ. Lục gia cũng không vì nàng xuất thân thấp kém, mắt bị bệnh tật mà ghét bỏ nàng, Lục lão phu nhân thương yêu nàng giống như bà nội ruột của nàng vậy.



Bây giờ thực sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất của nàng.



“Thiếu phu nhân, không hay rồi.” Thanh âm the thé truyền vào nhà trong.



Lang Hoa không nhịn được mà cau mày, nghe thấy Hàn Yên hoảng hốt thưa bẩm, “Khánh Nguyên công chúa cho người đến truyền tin tức, nói triều đình nhận được quân báo… Tam gia… đốc quân ở Lĩnh Bắc bị thương rồi.



Lang Hoa kinh ngạc cứng người tại chỗ, dường như không nghe thấy ban nãy Hàn Yên đã nói những gì, “Thái y đi cùng đâu? Có tin tức truyền về hay không, rốt cuộc là Tam gia thế nào rồi?”



Hàn Yên cơ hồ như sắp khóc đến nơi, “Thư gửi đến chỗ Lão phu nhân, nô tì… nô tì… không biết.”



Ngoài cửa truyền đến thanh âm của bà tử, “Lão phu nhân đến”.



Chuông ngọc lưu ly treo trên chốt cửa va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, Lang Hoa trong chốc lát có chút ngẩn ngơ.



Ngày hè mở cửa sổ ra, nàng cùng với Lục Anh nằm ở trên giường nghe âm thanh này mà đi vào giấc ngủ, lần này Lục Anh còn mang theo một đôi bông tai lưu ly nàng thích đến Lĩnh Bắc nữa.




Nữ nhân mù từ trước đến nay luôn yên lặng làm tổ ở trong phòng, hôm nay tay nắm lấy vũ khí sắc bén, vẻ mặt khinh thường nhìn những người ở đây, vết máu tươi từ trên y phục màu hồng của nàng chảy xuống như trúc tương phi*, cả người nàng uy nghiêm, trang trọng, bà tử ở bên cạnh bị doạ cho không dám tiến lên.



*Trúc tương phi: trúc đốm, tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô rồi băng hà, hai vợ vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.



Tất cả mọi người ở Lục gia cơ hồ như quên mất, Lang Hoa trước mắt là một người mù.



Lang Hoa nhấc mắt lên, tuy rằng chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối, “Các người có thể không vì Lục gia mà phản bác lại, còn ta tuyệt đối phải vì sự tôn nghiêm của bản thân mình mà tận lực kháng cự.”



“Phu nhân, người trong cung đến rồi, nói là... Thái hậu thưởng... thưởng lụa trắng...”



Lục phu nhân nhìn qua, muốn nhìn thấy sự sợ hãi từ trong đôi mắt của Lang Hoa.



Đôi mắt đó vốn đã mất đi ánh sáng, nhưng vẫn sáng quắc bức người như cũ, thần tình chế giễu trên gương mặt đó khiến cho người ta tự thẹn kém người, “Nếu như Lục gia không đồng ý thay ta minh oan, vậy thì đến đây đi, xem ta có thể kéo theo mấy người chôn cùng?”



Cố thị Lang Hoa.



Lục phu nhân nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố thị Lang Hoa, nàng vẫn còn là một đứa trẻ quấn trong tã lót, có đôi mắt trong veo như nước, lão phu nhân Cố gia nâng niu nàng như minh châu trong tay.



Lúc đó, Từ Tùng Nguyên đảm nhiệm biên soạn hàn lâm quốc sử, gặp được nàng liền vô cùng yêu thích, liền đặt tên cho nàng là Lang Hoa.



Dĩ quá trùng dương bán nguyệt thiên, lang hoa thiên điểm chiếu hàn yên.



(Qua tết trùng dương nửa tháng, hoa trắng nghìn điểm chiếu khói lạnh – Thơ của Bì Nhật Hưu)



Bà ta từng vô số lần ghét bỏ nàng dâu mù Cố Lang Hoa này.



Cho đến ngày hành quyết Cố Lang Hoa, bà ta mới thở phào một hơi, may mà Cố Lang Hoa là một kẻ mù.



Một kẻ mù, có lợi hại như thế nào thì đã sao, chẳng phải là vẫn mặc cho người khác chi phối ư?



Cố Lang Hoa, nếu như cô biết được cái chết của cô đổi lại được cái gì, cô sẽ thấy cảm kích, bởi vì tính mạng này của cô cũng coi như là có chút giá trị.



Đáng tiếc, cô vĩnh viễn cũng không biết được.



Lục phu nhân giơ tay đóng cửa lại, dặn dò hạ nhân, “Chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn tiến cung báo cáo với Thái hậu nương nương.”