Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 106 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lục Văn Hiển xúc động kéo lại tay của Cổ đại thái thái.



Nhưng Cổ đại thái thái giật tay lại, trừng mắt, "Huynh làm cái gì vậy?"



Lục Văn Hiển không hề tức giận, cười nói như cũ: "Là ta quan tâm tới nàng nên nhất thời mất chừng mực. Ta sợ nếu để lâu, không thể đưa nàng đến Hàng Châu, vậy... ta phải làm sao chứ?"



Cổ đại thái thái nhàn nhạt nói: "Chuyện của ta, tât nhiên ta sẽ an bài xong."



"Đúng, đúng, đúng." Lục Văn Hiển liên tiếp nói, "Chuyện của nàng tất nhiên nàng có cách sắp xếp, cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ được biện pháp. Ta chỉ lo, ngộ nhỡ mụ già họ Cổ kia không thả nàng đi thì nàng phải làm sao?"



Cổ đại thái thái nói: "Không có chuyện đó, trừ phi làm ta chết ở Cổ gia, bằng không thì không một ai có quyền giữ người lại, huống chi là trưởng bối Hứa gia đưa thư tín, về tình về lý cũng nên nểmặt một chút."



Lục Văn Hiển cười nói: "Cũng may là nàng suy nghĩ chu toàn."



Cổ đại thái thái nhất thời nghĩ đến chuyện ở Trấn giang, đây là con đường cuối cùng bà ta sắp xếp, nếu như Cổ lão thái thái không chịu để bà ta và Lang Hoa đi, bà ta sẽ cho người của Hứa gia tới đón, nhưng không nghĩ tới chỉ có một mình bà ta tới đây, Cổ Lang Hoa ở lại Trấn Giang.



Cứ như vậy thả Cổ Lang Hoa vốn vẫn bị bà ta giữ bên người đi.



Cổ đại thái thái bóp chặt tay, nói cách khác, sau này, mặc kệ Cổ Lang Hoa làm chuyện gì bà ta cũng không kiểm soát được, bà ta cũng sẽ không thể nắm toàn bộ Cổ Lang Hoa trong tay.



Sau này thì sao? Cổ Lang Hoa lớn lên, xuất giá, có phải sẽ đều không liên quan gì với bà ta hay không?



Nghĩ tới những điều này, Cổ đại thái thái chợt thấy sống lưng ướt đầm mồ hôi.



Không thể nắm trong tay một người là chuyện cực kỳ đáng sợ.




Xe ngựa còn chưa tới đại môn Hứa gia liền nghe phía ngoài quát lên.



"Nguy rồi, nguy rồi, người Tây Hạ đến, người Tây Hạ đến."



Cổ đại thái thái vội vội vàng vàng xuống xe trước cổng Hứa gia, mới vào thùy hoa môn, Hứa đại thái thái đã ra nghênh đón, "Cô nãi nãi, tại sao người đã về rồi?"



Cổ đại thái thái nói: "Vốn là muốn ngủ lại trong chùa, đột nhiên cảm thấy không yên lòng nên trở lại nhìn một chút, có chuyện gì ta có thể giúp một tay không?"



Hứa đại thái thái rất là cảm kích.



Đối với nàng ta mà nói, Cổ đại thái thái chính là một người giúp không cần báo đáp, không những biết được thế cục Trấn Giang, còn có bản lãnh quản gia, chẳng trách lão thái thái nghe nói Cổ đại thái thái ở Cổ gia bịủy khuất, coi như là giả bệnh cũng muốn đem Cổ đại thái thái nhận trở về.



Hứa đại thái thái nói: "Cũng may muội trở lại rồi, muội không biết chứ, giờ thành Hàng Châu đang rât hôn loạn."



Cổ đại thái thái ngẩn người, đời trước Hàng Châu vẫn luôn êm đẹp tốt lành, huống chi triều đình đã sớm bày ra lực lượng hùng hậu ở trong thành, tại Sao Trấn Giang còn chưa có động tĩnh, Hàng Châu đã loạn lên rồi? "Đại tẩu đừng gấp." Cố đại thái thái nói, "Có lẽ là nghe sai đồn bậy, dù bên ngoài thế nào, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa chính..." Cổ đại thái thái vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới thanh âm ầm ỹ, giống hệt như có người đang hô gọi cái gì, lập tức đánh thức toàn bộ thành Hàng Châu.



Thanh âm càng lúc càng lớn, rốt cuộc Cổ đại thái thái cũng nghe rõ ràng.



"Người Tây Hạ giết người." Cổ đại thái thái ngẩn người, làm sao có thể?



Muốn loạn cũng phải là Trấn Giang loạn mới đúng chứ.



Có liên quan gì tới Hàng Châu.