Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 108 : Giả

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lưu Hiển chợt khóc lên, bật ra tiếng L nghẹn khóc thút thít như một tiểu



phụ nhân đang khóc vì bản thân không có tình cảm trượng phu, đàng hoàng đi theo hắn cả một đời, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.



Lưu Hiển đột nhiên quỳ gối xuống, "Lão phu nhân, ngài hãy cứu ta với!"



Diệp lão phu nhân hồi lâu mới thở dài, "Ta không muốn quản ngươi, làm quan cả một đời, chỉ biết tranh đường làm quan, cuối cùng thất bại là lẽ tất nhiên."



"Tất cả mọi chuyện đều là công bằng." "Cũng coi như ngươi là kẻ cầu gì được nấy."



Lưu Hiển hiểu thông suốt trở lại, "Vậy nếu như ta không tranh đường làm quan nữa thì SaO?"



Nếu như không tranh con đường làm quan nữa, hắn nên làm như thế nào?



Diệp lão phu nhân nâng mắt, bình tĩnh nhìn hắn, "Ta nhớ được lúc Tiên hoàng muốn vì Thái hoàng Thái hậu mà xây một tòa tháp Phật, khi đó, một vị Ngự sử đứng ra, tay cầm gậy Như ý mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nữ quyến nhà hắn, mang theo nữ quyến trong nhà đi ba bước dập đầu một cái suốt từ hoàng thành đến Chiêu Hóa tự. Hoàng đế biết được vô cùng xúc động, đi suốt đêm đến Chiêu Hóa tự triệu kiến vị Ngự sử kia."



"Ngươi biết vị Ngự sử kia nói cái gì không?"



Lưu Hiển nghe được sững sờ, người đã cứng đờ một chô.



"Vị Ngự sử kia nói, hắn làm như vậy chỉ muốn hướng Thái hoàng Thái hậu truyền một cái tin, Hoàng đế mà Thái hoàng thái hậu chính tay bồi dưỡng lên là một hôn quân không quan tâm tới sống chết của dân chúng, hơi một tý là xây dựng rầm rộ."



Tim Lưu Hiển nhảy loạn trong lồng ngực. Tất cả huyết dịch toàn thân đều dồn lên mặt. Hắn chưa từng nghe qua chuyện Xưa này.



Diệp lão phu nhân nói: "Năm đó, mấy địa phương Trung Thư Tỉnh, Giang Chiết đều gặp phải lũ lụt, triều đình mệt mỏi vì ứng đối tình hình thiên tai, dân chúng sống lang thang trôi dạt khắp nơi, cuộc sống bụng ăn không no."



"Năm đó, cuối cùng Hoàng đế lấy tiền bạc xây dựng tháp Phật cho Thái hoàng Thái hậu ra cứu nạn thiên tai."



"Năm đó, mùa đông đặc biệt lạnh, có không ít người chết rét, thế nhưng tới mùa xuân năm thứ hai, cây mạ trong ruộng lúa ở Sơn Đông, Giang Chiết xanh um tươi tốt, năm ấy lúa nước hoa nở vô cùng đẹp, Hoàng thượng sai người mang rất nhiều gạo mới của vùng Sơn Đông, Giang Chiết vào kinh, một nửa đặt trước nơi thờ Thái hoàng thái hậu, một nửa ban cho vị Ngự sử kia."
Cổ đại thái thái cũng nhíu mày.



Nói như vậy, bà ta phải ở Diệp gia tu bổ quần áo, như vậy không phải là trở thành hạ nhân của Diệp gia sao. Bà ta có lòng tốt đến hỗ trợ, chẳng lẽ lạiphải lưu lạc đến bước này?



Cổ đại thái thái bỗng nhiên thấy hận Cố Thế Thành, nếu như năm đó Cố Thế Thành chịu nghe lời của bà ta, đi theo con đường mà bà ta nói thì Cổ gia sẽ thịnh vượng phát tài, bà ta cũng sẽ thuận lý thành chương được người khác tôn kính. Mà bây giờ, bà ta chỉ là một phu nhân ở góa, không biết vẫn phải nhẫn nại đến khi nào mới có thể vinh quang mà đứng trước mặt người khác.



Vì tương lai, bà ta chỉ có thể nén giận.



Quản sự Diệp gia nói: "Ta biết việc này sẽ làm đại thái thái khó xử, bằng không cứ đợi đến khi lão phu nhân nhà chúng tôi thoải mái trong lòng thì lại mời đại thái thái vào phủ."



"Nào có chuyện gì." Cổ đại thái thái cười lên, "Có thể giúp một tay, trong lòng ta là rất cao hứng. Nếu đã như vậy thì cứ ở lại Diệp gia sửa đồ là được rồi."



Vẻ mặt Quản sự Diệp gia vui mừng, "Vậy ta dẫn đại thái thái đi tới."



Hạ nhân Diệp gia đem sự việc bẩm báo toàn bộ cho Diệp lão phu nhân.



Diệp lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, "Cứ như vậy không phải rất là tốt sao, ta có kim ty bào của ta, cô ta cũng nhận được mong muốn mình, thực sự là một công đôi ViêC."



Hạ nhân Diệp gia gật đầu một cái, nàng ta không hiểu lão phu nhân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, "Ngài cảm thấy hứng thú đối với vị Cổ đại tiểu thư kia, muốn biết rõ sự tình Cố gia Sao?"



Nhưng Diệp lão phu nhân không nói lời nào, giống như đã ngủ thiếp đi.



Hạ nhân Diệp gia rón rén bước ra ngoài.



Mổi người đều bận rộn vì tâm tư của mình, ai thắng ai thua, sau cùng sẽ có một kết quả.



Tin tức Hàng Châu bị người Tây Hạ công kích bất ngờ còn chưa đưa đến Dương Châu, Hàn Ngự sử đã bị người kéo ra từ trong lòng theo mỹ nhân vì một chuyện còn khủng bố hon.