Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 111 : Xin nguoi

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Đối mặt với sự kháng cự của một đội quân chỉnh tề, người Tây Hạ cũng



không hoảng sợ. Nhất là khi Xu Minh dẫn đầu, vẫn đang chỉ huy tấn công đâu vào đấy, bọn họ dường như tự tin mười phần sẽ chiếm được tòa thành trì nay.



Dương Châu quả nhiên là một tòa thành yếu.



Trên thành, quân phòng thủ yếu ớt không thể tả, đến bây giờ mới có khả năng tổ chức một đợt ngăn chặn tấn công, mấy tên lính cả ngày chỉ biết chơi với cái nỏ, vào giờ phút này lại muốn bắn mũi tên dài để ngăn cản sự tiến công của bọn chúng.



Xu Minh nhất thời cười hahả.



Ha ha ha, quá buồn cười, bọn chúng không có chiến xa và khiên lớn, chi có kỵ binh, nỏ lớn bắn xa như thế thì có thể công kích ai?



Võ tướng Đại Tề đã không có người kế nghiệp.



Chỉ cần giết Hàn Chương, bọn chúng có thể xông ra khỏi núi Hạ Lan trong vòng năm năm, san bằng toàn bộ Đại Tề.



Hàn Ngự sử đáng giận kia lại dám liên thủ với Hàn Chương lừa bọn chúng vào bẫy, khiển cho bọn chúng phải hao binh tổn tướng.



Xu Minh mới vừa nghĩ tới đây, chợt thấy trên tường thành có người lén lút vẫy tay ra hiệu.



Kẻ đần độn.



Triều đình Đại Tề đều nuôi toàn quan viên đần độn, bọn họ nhìn chằm chằm Đại Tề nhiều năm như vậy mà Đại Tề lại mở cửa thành ra thả bọn họ tiến vào đối phó người bảo vệ của ngõ Đại Tề - Hàn Chương.



Mà bây giờ là lúc hai quận giằng cọ, trên tường thành lại có người vẫy tay với hắn.



Đê tiện giống như kỹ nữ lầu xanh vậy.



"Thủ lĩnh, đó là Hàn Ngự sử..." Quân sư bên cạnh đi tới, thấp giọng nói.



Hàn Ngự sử?



Ánh mắt Xu, Minh càng thêm hung hăng, quả nhiên hắn ở chỗ này, đang muốn tìm hắn.



Quân sư nói: "Hình như Hàn Ngự sử có lời muôn nói?"



"Hắn muốn nói gì? Đến bây giờ còn muốn lừa gạt chúng ta? Coi chúng ta là người ngu à? Ngày hôm nay ta sẽ để hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết."



Được rồi, sảng khoái giết Hàn Ngự sử không phải tác phong của hắn, hắn muốn cho Hàn Ngự sử hối hận khi đã sinh trên đời này.




Chắc chắn ông trời nghĩ sai rồi, hắn không đáng chết, người đáng chết đều ở Trấn Giang.



"Ai có thể đánh bại những người Tây Hạ?" Thiên Hộ lẩm bấm.



Những người này quá mức hung hãn.



"Đương nhiên là Hàn tướng quân." Tri phủ hữu khí vô lực nói, quay đầu nhìn về phía Hàn Ngự sử, "Hàn tướng quân sẽ đến trợ giúp Dương Châu sao?"



Nghe được tên Hàn Chương, trong ánh mắt mọi người lóe lên hy vọng.



Đúng, còn có Hàn Chương, tướng quân Hàn Chương Vĩnh viên không bại trận.



Nếu như bọn họ có thể đợi được tới khi Hàn Chương tới, người Tây Hạ nhất định sẽ bị đánh lui.



Trong lòng Hàn Ngự sử cũng tuôn ra một tia hy vọng, "Hàn Chương." Hắn bất tri bất giác nhớ kỹ, giống như là cảm thấy hai chữ này có sức mạnh, cả người hắn cũng phấn chấn theo.



"Hàn Chương."



Hắn chưa từng mong chờ một người nào như vậy.



Hàn Chương.



Van xin ngươi, mau tới đi, van xin ngươi, Hàn Chương, mau tới cứu ta Với!



Hàn Chuơng. Mau tới đi!



Thế nhưng, trước khi Hàn Chương tới, liệu hắn có thể bị người Tây Hạ giết chết hay không?



Hàn Ngự sử đau khổ nói không ra lời, vẫn là Bách Hộ tiến lên vỗ lưng hắn an ủi, nhẹ giọng nói: "Ngự Sử đại nhân, ở vào thời điểm này, ngài cũng không thể hoảng loạn, ngài phải suy nghĩ thật kỹ xem còn có biện pháp nào khác có thể cứu Dương Châu hay không. Chúng ta không thể chết hết ở chỗ này được."



"Có" Hàn Ngự sử chợt nhớ tới, hắn còn có biện pháp, vừa nãy có lẽ người Tây Hạ không thấy rõ hắn phất tay, nếu như hắn viết một phong thư đểBách Hộ đưa cho người Tây Hạ, người Tây Hạ nhất định sẽ lui binh.



Đây là đường sống duy nhất của hắn.



Để Bách Hộ đi đưa tin cho người Tây Hạ thì sẽ có hiềm nghi thông đồng với địch, bọn họ là con châu chấu trên cùng một dây thừng, Bách Hộ sẽ tuyệt đối không dám để lộ ra chuyện ngày hôm nay.



Hàn Ngự sử kéo tay Bách hộ lại thấp giọng nói: "Mau, đỡ ta tới nha phủ, ta. Ta muốn viết một phong thư..."