Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 126 : Phong lưu

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Mặt trời từ từ dâng lên, bầu trời dần được chiêu sáng.



Hoàng Thành Ti đã rất lâu không có đại động can qua vây bắt một người như vậy, họ dùng ra bản lĩnh toàn thân, lại còn suýt chút bị để người đó bỏ trốn, may mà có Thẩm Xương Cát đích thân dẫn đội, mới có thể chặn được người đó ở thâm sơn.



Tổ tiên Thẩm Xương Cát ở tiền triều nhậm chức Võ Đức Ti, quanh năm ở bên ngoài thăm dò các loại tin tức mật tấu cho Hoàng Đế, phát hiện thái tổ bản triều có ý khởi sự liền vào cung bẩm báo, Hoàng Đế tiền triều không chỉ không tin còn trừng phạt nặng, Thẩm gia triệt để thất vọng với tiền triều, dứt khoát nương nhờ thái tổbản triều.



Từ đó về sau, Thẩm gia luôn được trọng dụng ở Võ Đức Ti của bản triều, cho tới khi tiên để đem Võ Đức Ti sửa thành Hoàng Thành Ti, lệnh Hoàng Thành Ti cai quản bảo vệ trong cung, đã bỏ phế chức năng thăm dò, giám sát của Võ Đức Ti, tổ phụ của Thẩm Xương Cát đầy mình bản lĩnh cũng không có chỗ dùng, chỉ có thể từ quan về nhà.



Sau khi Hoàng Đế bản triều đăng cơ xảy ra vụ án Huệ Vương mưu phản, Hoàng Đế mới nghĩ tới, nên cài tai mắt ở các nơi, như vậy mới có thể nắm được tất cảtình báo đầu tiên, thế nên triều đình lập lại Thám Thị Ti, và mời Thẩm gia về chủ trì đại cục, Thẩm Xương Cát bộc lộ tài năng trong lúc này.



Thẩm Xương Cát là hậu bối xuất chúng nhất của Thẩm gia, không chỉ kế thừa bản lĩnh của tổ phụ, con người càng tỉ mỉ hơn, hắn có thể ghép tất cả đầu mối nhỏ nhặt lại, từ đó tìm được người mà hắn muốn truy tìm. Hắn và quan viên địa phương đều có qua lại, chính là muốn mượn tai mắt của họ nắm được các thông tin đầu tiên nhất. Mấy năm trước, Vương Nhân Trí mang cho hắn một tờ giấy, bên trên nhắc tới, Khánh Vương có thể có một người con trai còn trên nhân thế, người đó tên hiệu Triệu Linh, đang lẩn trốn ở Giang Chiết.



Hắn lúc đầu không coi là thật, nhưng theo điều tra của Thám Thị Ti, hắn dần dần điều tra được manh mối về Triệu Linh này.



Triệu Linh có lẽ cũng đã phát hiện sự tồn tại của Thám Thị Ti, làm việc cũng càng ngày càng cẩn thận, Thám Thị Ti mấy lần thâm nhập Giang Chiết đều là không công quay về.



Như vậy trái lại khiến Thẩm Xương Cát càng ngày càng hưng phấn.



Bắt được một phạm nhân khó bắt mới là việc Thẩm Xương Cát hắn nên làm.



Như vậy mới có thể thể hiện ra sự khác biệt của hắn.



Trước khi tới Giang Chiết, hắn đã bẩm báo lời Vương Nhân Trí nói cho Hoàng Thượng, trước mặt Hoàng Thượng hắn cam kết chắc chắn bắt được Triệu Linh.



Đây là tính cách của Thẩm Xương Cát, chỉ có ép mình vào tuyệt cảnh mới có thể bộc phát ra sức mạnh lớn hơn.



Lại không ngờ, sau khi chiến sự Trấn Giang qua đi, Triệu Linh và những người đó thoáng chốc đã không thấy nữa.




Triệu Linh đã giành chiến thắng cho bách tính Giang Chiết rồi, hắn đã đổi lại cho bách tính sự an cư lạc nghiệp, khôi phục nguyên khí từ đây.



Nhưng bản thân hắn thì sao, có phải đã nghĩ xong kết cục rồi không?



Sắc mặt của Thẩm Xương Cát đột nhiên thay đổi, hắn còn chưa từng gặp Triệu Linh, bất luận sống chết, hắn đều phải nhìn thấy khuôn mặt chỉnh tề của Triệu Linh.



“Bắt lấy hắn."Thẩm Xương Cát đột nhiên hét lên.



Người của Hoàng Thành Ti ào ào xông lên vách đá, còn Triệu Linh ở trên vách đá lại vẫn chắp tay phía sau đứng ở đó, dường như không chuẩn bị trốn tiếp.



Cuối cùng Triệu Linh hơi hơi động đậy.



Hô hấp của Thẩm Xương Cát gần như dừng lại, hắn không tự chủ được đưa tay ra, muốn nắm lấy y phục của Triệu Linh, kéo Triệu Linh tới trước mặt, từ đầu tới chân dò xét kĩ càng một lượt.



Nhưng hắn không có cơ hội này nữa.



Trước lúc Triệu Linh sống sót, hắn đã mất đi cơ hội gặp mặt Triệu Linh.



Triệu Linh từ trên vách núi nhảy xuống, áo sau lưng hắn tung bay, dường như đã hóa thành đám mây phiêu lãng bất định bên trời, tất cả mọi thứ của hắn từ đây về sau cũng sẽ không ai biết nữa, khuôn mặt của hắn sẽ vỡ vụn trong sông núi.



Nhựng có lẽ, đây trái lại là cách chết chỉnh tề nhât.



Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Cách chết thể diện nhất, kiêu ngạo nhất. Là tùy ý như thế.



Là phong lưu như thế.