Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 140 : Tiên đoán

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Cố đại thái thái luôn cảm thấy cả câu chuyện đều đầy vẻ kỳ cục.



Diệp lão phu nhân lại bênh vực thay cho Cố gia, lẽ nào thật sự là bởi vì muốn mời Hồ Trọng Cốt khám bệnh?



Vốn bà ta cho rằng chiến sự Trấn Giang kết thúc, Hoàng Thành Ti đi tới Giang Chiết giết Triệu Linh, bà ta có thể dễ thở hơn, ai mà biết tình thế trước mắt khiến cho bà ta không thể nhìn được rõ ràng.



Cố đại thái thái biết mình nhất định phải bình tĩnh, bà ta là người duy nhất biết kiếp trước sẽ phát triển như thế nào, mặc dù một chuyện không tiến hành theo bà ta an bài, không có nghĩa là tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi bàn tay bà ta, một con đường đi không thông, bà ta có thể đi một con đường khác.



Lục Văn Hiển gió bụi dặm đường tiến vào tiểu viện, ngửa đầu uống cạn sạch một ly trà, lập tức nói, “Ta đã đưa Vương Nhân Trí đến Hàng Châu rồi, cũng may ông ta mạng lớn, uống thuốc ta đưa liền tỉnh lại, bất quá cái chân kia là hỏng hoàn toàn rồi.”



Sau khi Vương Nhân Trí thấy hắn, lập tức coi hắn là Bồ Tát cứu mạng, đối với hắn một mực cung kính, nào còn có nửa điểm hình dáng cha vợ, bây giờ cho dù hắn có đề nghị ông ta hưu bỏ Vương thị, Vương Nhân Trí cũng sẽ thoả mãn đáp ứng.



Cố đại thái thái móc khăn tay ra thút thít.



Lục Văn Hiển thấy không đúng lắm, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Cố đại thái thái đem chuyện phát sinh ở Bách Thảo Lư nói ra, bây giờ bà ta là trò cười trong miệng người khác.



Lục Văn Hiển “vụt” một cái đứng lên, “Lẽ nào lại như vậy, Cố gia thật là không biết xấu hổ, lại dám nói như vậy...”



“Nói những lời đó có ích lợi gì,” Cố đại thái thái nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi có nói rõ ràng với Vương Nhân Trí hay không?”



Lục Văn Hiển gật gật đầu, “Vương Nhân Trí cho là ta sẽ nghĩ đủ phương pháp cứu ông ta, cho nên nhất định sẽ đem lời ta nói với ông ta truyền đạt cho Thẩm đại nhân của Hoàng Thành Ti.”



“Chỉ cần Thẩm đại nhân tin tưởng thì sẽ gặp ta, chúng ta leo lên Hoàng Thành Ti, hết thảy liền dễ làm.”



Lục Văn Hiển nghĩ tới đây trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, cứ như vậy con đường làm quan của hắn sẽ càng ngày càng thuận lợi.



Cố đại thái thái nhìn Lục Văn Hiển, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ chán ghét, vốn là suy nghĩ sau khi dựa vào Diệp gia rồi cũng không cần dựa vào Lục Văn Hiển thao túng trong bóng tối, không ngờ bà ta lại thất sách.




Thời gian dài mấy chuyện đó cũng sẽ bị người ta ném ra sau, không còn ai sẽ nhớ được cái người bắt được Xu Minh đó.



Hắn là người đã gặp qua gió to sóng lớn, những chuyện này đối với hắn mà nói, căn bản không có ảnh hưởng quan trọng gì.



Bất kể là Bùi gia bị Hoàng Thượng phái xuống, hay Mẫn Hoài, Hàn Chương, bọn họ cũng đều sẽ dựa theo triều đình ra lệnh làm việc, sẽ không gây ra bao sóng gió lớn.



Ngược lại là lời Vương Nhân Trí nhắc nhở hắn, có lẽ hắn nên giải quyết Cố gia, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.



Thẩm Xương Cát nói: “Đi hỏi thăm một chút hướng đi của Cố gia.”



...



Lục Anh cũng đang hỏi thăm tin tức Cố gia.



Trình Di nói: “Đều là bởi vì Hồ tiên sinh kia mà ra, không biết Bùi tứ gia từ nơi nào nghe nói Hồ tiên sinh y thuật giỏi, từ kinh thành tới Hàng Châu, đi đến thẳng Bách Thảo Lư mời Hồ tiên sinh đến cửa chữa trị, kết quả... Hồ tiên sinh căn bản không ở bên trong tiệm thuốc, nghe nói là đi giúp đỡ Vệ Sở rồi.”



Vệ Sở hai năm nay đầy thương binh, Hồ tiên sinh thường xuyên sẽ đi giúp đỡ, chuyện này Lục Anh biết.



Thời điểm chiến sự Trấn Giang chưa lắng xuống, không riêng gì Hồ tiên sinh, Lang Hoa cũng dẫn người đến Vệ Sở, khi đó thương binh còn gọi nàng là “Cố tiểu tiên sinh”. Hắn nghe nói chạy tới, Lang Hoa máu tươi đầy tay, cầm sợi vỏ dâu cúi đầu bận rộn, nghe được thanh âm của hắn, ngẩng đầu lên cười toét miệng.



Không biết thế nào, những lời dặn dò của hắn lập tức liền nuốt vào trong bụng.



Nàng có lẽ nên là như thế, vô câu vô thúc, thật vui vẻ.



Thế nhưng hắn vẫn thích nàng lẳng lặng cùng hắn, như vậy hắn sẽ cảm thấy trong lòng yên ổn rất nhiều.



Một năm rưỡi này có quá nhiều biến hóa, khuôn mặt của nàng cũng thường xuyên xuất hiện ở trong đầu hắn.