Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 142 : Quần là áo lượt

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Trong một trạch viện ở Hàng Châu, Bùi Tư Thông đang phát cáu.



Dưới chân tường quỳ một hàng người, dẫn đầu là Quản Sự đi đập tiệm thuốc Cố gia đang cúi đầu nhìn con kiến trên đất.



Trong phòng vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan.



“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?” Bùi Tư Thông nhìn Bùi Khởi Đường đang nằm trên giường mềm.



Sắc mặt Bùi Khởi Đường có chút tái nhợt, trên đùi bị quấn tầng tầng lớp lớp vải, tựa vào gối đọc sách, ước chừng là mệt mỏi, dứt khoát đưa sách cho gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt liền đặt sách sang một bên.



Thanh âm Bùi Tư Thông như sấm nổ, Bùi Khởi Đường nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.



Trong phòng là mùi thảo dược nồng nặc, trên bàn thắp một tia đàn hương giống như mây khói lượn lờ, bay tới lông mi đen nhánh của Bùi Khởi Đường.



Bùi Tư Thông nói: “Ta nói chuyện ngươi có nghe hay không thế?”



Hạ nhân trong phòng quét dọn đồ vỡ trên đất, rón rén không dám phát ra nửa tiếng động.



Sức khoẻ Bùi tứ công tử không tốt, luôn ở trong phòng điều dưỡng, có lẽ do hàng năm không gặp người khác, tính khí của hắn cũng vô cùng không tốt, sẽ không mở miệng ra khiển trách người khác, nhưng sẽ trực tiếp nhặt đồ đánh vào người hạ nhân.



Lần trước có một gã sai vặt mới tới lén lén lút lút nhìn quanh Bùi tứ công tử nghỉ ngơi trong trướng, kết quả bị một khối đá bay tới đánh trúng lỗ mũi, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.



Có điều trừ đánh người ra, Bùi tứ công tử cũng là một người thương hương tiếc ngọc.



Luôn mời hoa nương đến cửa đàn hát, những năm này hạ nhân của Bùi gia gặp muôn hình muôn vẻ nữ nhân ra vào phòng của Bùi tứ công tử, những hoa khôi, hoa nương kia, thường là cao ngạo đi vào, khóc lóc đi ra.




Mọi người đều biết lão gia là hối hận, mỗi lần chỉ cần ngày lễ ngày tết, đều muốn tìm một chỗ khóc một trận, cho đến nửa năm sau tin tức Tứ gia vô pháp vô thiên lại truyền tới Phúc Kiến, lão gia mới lại khôi phục hình dáng một phụ thân nghiêm khắc, tuyên bố phải đánh chết Tứ gia.



Nhưng mọi người đều biết, Tứ gia mặc dù gây rắc rối, nhưng chân chính là miếng thịt trong lòng lão gia, cho nên phàm là lão gia nói muốn động thủ, bọn họ cũng học được lập tức ngăn cản, tránh cho lão gia lại làm ra chuyện hối hận.



“Lão gia, người và Tứ gia không dễ gì mới gặp nhau, dạy nhiều chút là được rồi, động thủ sẽ làm tổn thương tình cảm.”



Bùi Tư Thông trợn mắt, “Ta với nó có tình cảm gì, Bùi gia chúng ta sớm muộn gì cũng bại trong tay nó.”



Đang nói chuyện, người bên cạnh Bùi Khởi Đường tới bẩm báo, “Tứ gia, thiệp đều phát ra ngoài rồi, ngày mai sẽ thiết yến ở Tiền Đường.



Bùi Khởi Đường gật đầu một cái.



Hạ nhân cúi đầu lui xuống.



“Ngươi lại muốn làm gì?” Bùi Tư Thông nhíu mày.



“Phụ thân không cần lo lắng cho con,” Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Con chỉ là muốn mở tiệc mời tuấn tài ở Hàng Châu thôi.”



Bùi Tư Thông sắc mặt âm trầm, “Sức khoẻ ngươi như vậy còn muốn ra ngoài?”



“Con không đợi được,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng như trăng, “Ngột ngạt trong phòng nhiều năm như vậy, cũng phải đi ra ngoài hóng gió một chút.” Cũng muốn gặp người kia.



“Đừng quên,” Bùi Khởi Đường chậm rãi nói, “Đưa một tấm thiệp cho sư huynh của ta Thẩm đại nhân, nhất định phải để cho hắn tới xem một chút phong cảnh đẹp của Tiền Đường.”