Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 145 : Gặp nhau

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Trên thuyền lớn, Bùi Khởi Đường vẫn không lộ diện.



Lục Anh từ từ uống trà trong tay.



Trong thành Hàng Châu có mấy công tử cũng đã uống say rồi, bị người của Bùi gia âm thầm khiêng xuống.



Ban đầu mọi người còn kêu muốn gặp Bùi tứ công tử, nhưng trong nháy mắt liền bị sự sầm uất trước mắt làm say mê, tự mình vui đùa. Lục Anh như cũ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, hắn đang đợi.



Bùi tứ công tử làm ra chiến trận lớn như thế, khẳng định không chỉ là đơn giản muốn mời mọi người uống ly rượu, nhất định là có chuyện trọng yếu hơn.



Quả nhiên, mặt sông bắt đầu có lấm tấm ánh lửa, Lục Anh cẩn thận nhìn sang, ánh đèn ở trong gió hơi đung đưa.



“Đó là cái gì?”



“Hoa đăng?”



Bắt đầu có người phát hiện, đưa tay chỉ qua.



“Là Bùi tứ công tử để cho Hoa nương thả hoa đăng sao?”



Lục Anh híp mắt lại, là thuyền, chỉ có thuyền bè mới có tốc độ như vậy.



Là lại có tân khách muốn tới, hay là Bùi Khởi Đường có sắp xếp khác.



...



Thẩm Xương Cát trước lấy được tin tức, “Là Cố gia, Cố gia tìm những ngư lão dựa vào sông nước mà kiếm cơm kia, chống giữ thuyền chạy tới thuyền lớn của Bùi gia.”



Bùi gia và Cố gia đánh nhau rồi, không thể nào mời người Cố gia tới dự tiệc vào lúc này được.
Chuyện này hắn sớm đã nghĩ qua rồi.



Lục Anh đứng lên, đưa tay ra kéo một người hầu của Bùi gia, “Đi nói với Tứ công tử nhà ngươi một tiếng, ta có mấy lời muốn nói với hắn.”



Nếu người trên thuyền đều biết hắn là ai, Bùi tứ công tử trong lòng nhất định càng rõ ràng hơn. Nếu như tất cả những thứ này Bùi gia đều đã sớm tính toán xong, như vậy mời hắn tới dự tiệc, nhất định có chỗ dùng khác.



“Hồ Trọng Cốt là lương y trăm năm khó gặp, nếu như người của Cố gia có tổn thương gì, Hồ Trọng Cốt nhất định sẽ không chữa bệnh cho công tử nhà ngươi.”



Người bệnh vội chạy chữa là cái tâm tình gì, Lục Anh rất rõ ràng, Lục nhị thái thái vì cầu con trai nối dõi ngay cả tàn hương cũng ăn, Bùi tứ công tử này nếu như thân thể cường tráng cũng sẽ không nằm liệt giường không dậy nổi.



Vừa rồi trong nháy mắt khoang thuyền được thắp sáng, hắn thấy rất rõ ràng, có người nằm dựa ở trên giường, hơn nữa thứ mà hạ nhân Bùi gia bưng vào không phải là rượu gì, mà là thuốc đen xì xì.



Không có ai dùng thân thể của mình để đánh cuộc, bất chấp nguy hiểm giường bệnh triền miên chỉ vì nói điều hung ác.



Nếu như chẳng qua là ý tranh đua, hắn có lòng tin có thể thuyết phục Bùi Khởi Đường, nhưng nếu như là có nguyên nhân khác, cũng có thể có được một ít tin tức.



Chỉ chốc lát sau Quản Sự Bùi gia đi tới, cười nói: “Ngài là Lục tam gia?” Nói rồi nhìn vào ly trà bày trên bàn Lục Anh.



Lục tam gia sau khi lên thuyền, lại một giọt rượu cũng không uống.



Quản Sự Bùi gia nắm hai bàn tay vào nhau để trước mặt, “Tứ công tử nhà ta đã dặn dò, nếu là Lục tam gia qua đây nói chuyện, sẽ để cho ta hỏi Tam gia một chút, ngài là muốn giúp Cố gia nói chuyện, hay là giúp Bùi gia nói chuyện?”



Lục Anh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Bùi gia sẽ hỏi thẳng ra như thế.



Lục Anh hơi trầm ngâm, “Chuyện chữa bệnh xin thuốc, vốn dĩ là nên đôi bên ngươi tình ta nguyện, Cố gia không có bức bách Bùi gia các ngươi đến cửa xin thuốc, chẳng qua là không muốn ứng chẩn mà thôi, Bùi gia nhưng lại đem đập đi tiệm thuốc của Cố gia, ta chỉ là muốn nói Bùi gia quả thật là rồng lớn, thế nhưng Cố gia cũng không phải là rắn địa phương gì.”



“Tiệm thuốc của Cố gia vừa mới mở ở Hàng Châu, Bùi gia nếu chỉ đấu với kẻ bé nhỏ như vậy mà thắng thì cũng không anh hùng gì.”