Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 153 : Mất mặt

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Giống như Triệu Linh đột nhiên biến mất vậy, Lục Anh nhất định rất kinh ngạc nàng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.



Lang Hoa chuẩn bị cùng Lục Anh nói một chút, chuyện kiếp trước Lục Anh rốt cuộc có biết Cố đại thái thái hay không đã trở thành một câu đố vĩnh cửu, ít nhất bây giờ Lục Anh cũng không có làm chuyện gì có lỗi với nàng.



Lang Hoa nói: “Mời Lục tam gia tới bên này đi!”



Tiêu ma ma đáp một tiếng, rất mau dẫn Lục Anh tới.



Lục Anh trên mặt có mấy phần vội vàng, sau khi thấy Lang Hoa, lông mày giãn ra, không gấp gáp hỏi Lang Hoa tại sao phải đột nhiên xuất hiện ở Hàng Châu mà là thấp giọng nói: “Nàng rốt cuộc có bị thương hay không?”



Lang Hoa trong lòng ấm áp.



Thanh âm của Lục Anh có chút thay đổi so với một năm rưỡi trước, giọng hơi thâm trầm một chút, nghe ra với kiếp trước giống nhau như đúc, trên người hắn tựa như mang một cỗ khí lạnh, hiển nhiên ở bên ngoài đợi đã lâu, nghĩ tới đây, Lang Hoa đem lò sưởi ấm áp đưa đến tay Lục Anh



Kiếp trước, mùa đông ở kinh thành vô cùng lạnh, Lục Anh về nhà trên người luôn sẽ mang theo một cỗ khí lạnh, nàng thường thuận tay đem lò sưởi ấm áp nhét vào trong lòng Lục Anh.



Lục Anh có chút kinh ngạc, nhiệt độ của lò trên tay lại chân thực đến thế, tựa như lập tức khiến cho cả trái tim hắn đều thoải mái lên.



Lang Hoa nhìn xung quanh một chút, “Mấy ngày nay tổ mẫu muội cũng tới Hàng Châu.”



Thân thể của Cố lão thái thái không thể tùy tiện bôn ba, Cố Lang Hoa nói như vậy, là biểu thị cho việc Cố gia chuẩn bị dời đến Hàng Châu?



Ánh mắt Lục Anh sáng lên.



Lang Hoa không tiện nói nhiều, “Nếu như chuyện này qua rồi, ý của tổ mẫu muội là, muốn giúp Tứ thúc mưu cầu một cái sai sự.”




Đó là phạm phải tội lớn thì mới bị trả về.



Bùi Tư Thông nhíu mày nhìn về phía Hứa Sùng Trí, “Chuyện này là thật sao?”



Hứa Sùng Trí như bị nướng ở trên lửa, hắn vội vàng giải thích, “Đó là do Cố gia vô lễ, muội phu ta mất sớm, muội muội ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Cố đại tiểu thư, không có phạm qua bất kỳ sai sót nào cả, Cố gia nhưng lại đuổi muội muội ta về Hứa gia...”



“Đó là bởi vì Hứa thị cấu kết người ngoài, lừa Tam thẩm, bán lương thực trong nhà.”



Thanh âm trong trẻo từ sau lưng Hứa Sùng Trí vang lên, Hứa Sùng Trí kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cố Lang Hoa mặc một bộ quần áo vàng nhạt, nàng búi tóc đơn giản, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh như nước, căn bản không giống như gặp trắc trở gì, ngược lại là được chăm sóc rất tốt.



Lang Hoa hướng mọi người hành lễ, nhìn thẳng về phía Hứa Sùng Trí, “Hứa đại nhân, chúng ta đã lâu không gặp, ngài còn có thể nhận ra ta là ai chăng?”



Hứa Sùng Trí đã sớm ngẩn người ra đó, hắn không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Cố Lang Hoa không phải đã chết rồi sao? Nàng làm sao có thể yên lành đứng ở cửa.



Lang Hoa nói tiếp: “Hứa thị cấu kết người ngoài, là trộm cướp tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Chiết, vốn đã bị triều đình chém đầu rồi, nhưng không biết được người nào cứu ra ngoài, lắc mình một cái thành thương nhân, thừa dịp Giang Chiết muốn đánh trận, ỷ vào số gạo cất trữ, nếu như Hàn tướng quân không bắt được hắn ta, sợ rằng hắn ta sẽ đem gạo chuyển ra Giang Chiết, như vậy Giang Chiết sẽ là tình hình gì, có thể tưởng tượng được.”



“Hứa thị chính là làm nội ứng cho hắn, mới đem lương thực Cố gia bán ra,” Lang Hoa nói rồi nhìn về phía Hứa Sùng Trí, “Sau khi xảy ra chuyện, tổ mẫu nhốt Hứa thị lại, Hứa gia nhưng lấy cớ Hứa lão thái thái bệnh nặng không sống được lâu, đón Cố đại thái thái đến Hàng Châu.”



“Ta nghe nói Hứa lão thái thái thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, ngược lại là tổ mẫu của ta, chẳng những bệnh nặng không dứt, còn phải ở nhà lo liệu việc nhà, cho nên, không sai, Hứa thị đã không phải là dâu của Cố gia chúng ta nữa rồi.”



“Nếu như hai nhà chúng ta đã không còn quan hệ thông gia, ta cũng không cần gọi ngài là cậu nữa, dù sao ngài cũng không hề coi ta là cháu gái, ngài đi tới nơi này lại không có hỏi thăm ta có bình an hay không, cũng không có nghe qua cả sự kiện rốt cuộc ai đúng ai sai, mà là giúp người ngoài vu cáo ta, ngài điên đảo thị phi trắng đen như thế, làm sao còn có thể làm quan phụ mẫu của Lâm An.”



Hứa Sùng Trí cả người run rẩy.