Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 16 : Bắt giữ

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Giờ tới bước này, Lư ma ma biết nhất định là Tĩnh Minh Sư Thái nói thật, nếu Tĩnh Minh Sư Thái không nói, bà ấy tuyệt đối sẽ không bị Cố Gia đối xử như vậy.



Tất cả mọi suy nghĩ và tính toán của Lư ma ma đều bị dập tắt, bà ta không biết nên làm thế nào mới tốt, bà ta nhất định phải gửi đi chút tin tức, bảo người tới cứu bà. Lư ma ma cảm giác được bước chân lảo đảo của bà bà bên cạnh, bà ấy biết cơ hội của mình tới rồi, bà ấy đẩy bà bà bên cạnh ra rồi chạy tới tây viện, vừa chạy vừa hét, “Thái thái, thái thái, ta bị oan.”



Lư ma ma chạy tới Nguyệt Lượng Môn của tây viện, mới bị bà bà bắt được ép trở về.



**



Lục Anh nghe thấy Trình Di nói những điều này, “Tĩnh Minh Sư Thái quả nhiên nhận tội rồi?”



Trình Di nói: “Đều là nghe nói như vậy, coi bộ Cố Gia cũng chuẩn bị tha cho ni cô giả đó, suy cho cùng người ngoài chẳng qua là bị mua chuộc, gia tặc mới là then chốt.”



Lục Anh nói: “Nói như vậy, tiếp theo chỉ thiếu việc từ trong miệng Lư ma ma thẩm tra ra thực tình.”



E là không đơn giản như vậy đâu!



Nếu là người tầm thường có lẽ sẽ làm như vậy, Cố Gia có phải cũng sẽ chọn như vậy không?



Tính cách của mỗi người không giống nhau, xử lý sự việc cũng sẽ khác nhau.



Anh ta luôn cảm thấy, hôm nay Cố Lang Hoa co lại trong lòng Cố lão thái thái, đã lộ ra vài phần tính tình sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn.



Cho nên hắn không cầm được suy nghĩ, Cố lão thái thái có thể bị Cố Lang Hoa ảnh hưởng làm ra chuyện gì không.



Cố Lang Hoa này đúng là rất kì quái, nói nàng ấy và người khác khác nhau, lại chỉ là một cô nương tầm thường, thích ăn những chiếc bánh trông xanh xanh đỏ đỏ, thích nằm trong lòng trưởng bối nũng nịu.



Lục Anh phát hiện bất giác muốn đem Cố Lang Hoa suy nghĩ cho thật rõ ràng.



Nhưng những điều này, không phải thứ hắn nên nghĩ hiện giờ.



Lục Anh tiện tay đưa chiếc bánh mật ong trên bàn cho Trình Di, Trình Di cười nhận lấy, “Bánh ngon như vậy thiếu gia cũng không nếm thử đúng là đáng tiếc rồi, nói ra Cố đại tiểu thư đối với thiếu gia cũng là rất dụng tâm.”



Lục Anh bưng chén trà uống một hơi, “Đó đều là ý của tổ mẫu hai nhà, Cố đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này.”




Trình Di nói: “Con trai của Lư ma ma khi trời chưa sáng đã mò tới đây.”



Lục Anh nhìn kĩ lại căn nhà này, “Ta nhớ đây là ngôi nhà cũ của một vị Tào lão đại nhân về hưu, phụ thân từng đưa ta tới làm khách, viện tử bên trong trang trí rất đẹp đẽ, phụ thân nhìn rất thích, còn nói những trúc sơn điệp thạch đó là hiếm thấy nhất, đáng tiếc Tào Gia không chịu bán ngôi nhà cũ này, không thì phụ thân nhất định sẽ trả giá cao để mua về.”



Lục Anh nghĩ kĩ lại lời phụ thân từng nói, phụ thân hình như còn nói trạch viện này phong thủy rất tốt, nghe tổ phụ nói, khi ông ấy năm, sáu tuổi phụ thân thích huyền học, chính tay sửa bố cục viện tử trong nhà, tổ phụ thường nói phụ thân là tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng may mà phụ thân còn chưa một lòng lao vào huyền học, mà là thông qua huyền học quen biết không ít đại nhân giữ chức vụ trong triều đình, tăng thêm nhiều ngoại giao bên ngoài, không thì sau khi đích tôn không còn ai, vị trí tông tưởng cũng sẽ không rơi vào đầu phụ thân, phụ thân cũng không thể được Từ Tùng Nguyên tiến cử tới Hàng Châu làm quan.



Trình Di đột nhiên nói: “Kì lạ, đó không phải là Vương Thụy bên cạnh Cữu lão gia sao?”



Lục Anh vội ngẩng đầu nhìn qua, trời đã sáng đủ để nhìn rõ một người.



Đúng là Vương Thụy bên cạnh cữu cữu.



Anh ta không biết Vương Thụy vì sao lại ở đây, nhưng có thể khẳng định là con trai của Lư ma ma tới xin cữu cữu giúp.



Trình Di nói: “Việc này đúng là có liên quan tới thái thái.”



Nếu ở đây phát hiện cữu cữu và Vương Thụy, vậy thì cả sự việc này không tránh khỏi quan hệ với cữu cữu và mẫu thân.



Cứ coi như mẫu thân không thừa nhận, cũng nhiều lắm là không thể đến quan phủ định tội.



Nhưng người của Cố Gia tuyệt đối không phải kẻ ngốc.



Quan hệ của hai nhà Cố, Lục không chỉ cực kì rạn nứt trong giờ này phút này, mẫu thân ở Lục Gia cũng có thể bị người ta chất vấn.



Giọng của Trình Di vừa dứt, Lục Anh liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, ngay tiếp theo đó nhảy xuống một bà bà.



Ở không xa mấy người ăn mặc kiểu gia nhân cũng vây tới.



Vương Thụy nhìn thấy tình hình này, giật bắn người, vội vàng chắn người đằng sau, nhưng đã không kịp nữa, từ sau cây lớn xuất hiện hai người tóm chặt lấy cổ tay người phía sau Vương Thụy, kéo hắn ra.



Trình Di bất giác thở hắt một hơi lạnh, đưa tay chỉ về hướng chiếc xe ngựa vừa nãy, “Đó không phải Cố đại tiểu thư sao?” Một đứa bé tám tuổi làm sao lại chạy ra ngoài rồi.