Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 175 : Mượn thế

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Các thương binh trong Vệ Sở nhìn nhau.



Những người đi từ bên ngoài vào không phải là người trong nha môn mà là binh sĩ mặc áo giáp trụ, tay cầm vũ khí, vừa nhìn đã biết thuộc quân đội đóng giữ tại địa phương. Khi đánh trận Trấn Giang họ còn cùng kề vai tác chiến, nhưng nay những người đó lại đến đây.



“Các ngươi muốn làm gì?”



Bắt đầu có người hỏi.



Các sĩ binh vẻ mặt đều mờ mịt, bọn họ vốn không hề biết đang xảy ra chuyện gì.



Người của Hoàng Thành Ti tiến lên, trong tay cầm sổ quân tịch.



Lang Hoa vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.



Tri phủ Hàng Châu Tạ Trường An, Thủ Bị Lưu Hiển nhanh chóng đi vào cửa, Lưu Hiển chau mày thấp giọng tra hỏi, “Những người này ngăn chặn Hoàng Thành Ti chuyện gì rồi?”



Tạ Trường An cũng không hiểu ra sao, Thẩm Xương Cát bỗng nhiên cầm yêu bài tới tìm hắn, bọn họ đâu có lý do để không phối hợp chứ, “Chúng ta cứ làm theo lời hắn nói, sẽ không có gì sai lầm đâu.”



“Hắn nói gọi người thì chúng ta gọi đi, dù sao thì cũng chỉ có mấy chục người, hoàn thành công việc nhanh thôi.”



Lưu Hiển nhìn Cố đại tiểu thư trong Vệ Sở, “Vậy… những y quan, lang trung này… ở trong Vệ Sở giúp việc có phải tra không?”



Tạ Trường An nói: “Tất nhiên là phải tra rồi, Thẩm đại nhân chẳng phải đã nói rồi sao? Phàm là người rời khỏi Vệ Sở đều phải điều tra rõ ràng, đặc biệt là phải chú ý… người mất một bên tai.”



Người mất một bên tai, theo lý mà nói phải vô cùng dễ thấy, nhưng nơi đây là Vệ Sở, thân thể bị thương, người trên mặt thiếu cái này cái kia nhiều vô số. Ánh mắt Tạ Trường An vừa lướt qua liền nhìn thấy một người bị mất hai cái răng cửa, mũi bị tróc mất một nửa.



Người của Hoàng Thành Ti đã bắt đầu làm việc, sai dịch vừa kiểm tra thương binh vừa ghi chép, “Ngươi bị thương ở đâu? Bị thương khi nào?”



Sau đó tỉ mỉ đối chiếu ngũ quan của người đó.



“Gia đình ngươi có phải là quân hộ không? Báo cáo họ tên và xuất thân của ba đời từ phụ thân ngươi trở lên.”




Thẩm Xương Cát cười lạnh, “Ta cứ không tin đấy, ta thấy nàng ta chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngày mai các thương binh xuất thành phải trông chừng cẩn thận cho ta, các vật phẩm chúng mang đi đều phải mở ra tra xét một lượt, cho dù kẻ đó biến thành một hạt gạo cũng phải tìm ra cho ta.”



Bắt buộc phải tìm ra.



...



Cố gia xảy ra chuyện, Diệp lão phu nhân cũng ăn ngủ không yên.



Diệp lão phu nhân nhìn người trước mặt, nàng ta bình tĩnh ngồi trên đại kháng1, vẻ mặt đúng mực, nói chuyện hay làm việc đều khiến người ta không chê vào đâu được, căn bản không thể từ thần thái của nàng ta nhìn ra được bất cứ manh mối gì.



1 Giường đất; giường lò của người phương bắc Trung Quốc.



Nếu không phải là Trang Vương mặt dày đòi nàng ta làm trắc phi, cứ đòi đưa nàng ta về xử lý Trang Vương phủ thì có lẽ giờ đây nàng ta vẫn còn là nữ quan đắc lực nhất bên cạnh Thái hậu.



Không, hiện nay cũng vẫn chưa hề thay đổi, nàng ta vẫn là người của Thái hậu, chẳng qua nàng ta ở ngoài cung làm việc. Nếu không Thái hậu cũng sẽ khiến nàng ta đến đây vào lúc này.



Trang Vương trắc phi ngẩng đầu lên, cười nhìn Diêp lão phu nhân, “Lão phu nhân còn chưa nói tại sao lại quen biết Cố Lang Hoa.”



Diệp lão phu nhân nhớ lại chuyện ngày hôm đó, “Cũng không biết cô bé từ đâu nghe ngóng được chuyện của Tiểu Bát nhà ta, liền tìm đến cửa cầu xin giúp đỡ cả Trấn Giang thoát khỏi hiểm cảnh.”



“Lúc đó ta thật không ngờ, bộ xương khô này lại còn có đất dụng võ.”



Diệp lão phu nhân chầm chậm nói: “Ta còn tưởng rằng chiến sự bình ổn lại rồi, mọi người đều có thể yên ổn sống qua ngày, nhưng không ngờ Hoàng Thành Ti lại đến đây rồi.”



“Ta không hiểu, tại sao Thẩm Xương Cát của Hoàng Thành Ti lại cứ không vừa mắt với một Cố gia nhỏ bé chứ?”



Trang Vương trắc phi chỉnh lý lại chiếc khăn trong tay. Đúng vậy, Hoàng Thành Ti được Hoàng thượng tín nhiệm nhất đến Trấn Giang để đối đầu với Cố gia. Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn, Thẩm Xương Cát đại nhân, một nhân vật khiến người người nhắc đến mặt liền biến sắc lại dùng hết sức lực để đối phó với đứa bé mười tuổi này. Không những dùng đến tất cả người của Hoàng Thành Ti mà còn dùng yêu bài để điều động binh mã đóng tại địa phương. Trận thế như vậy rất giống như đang truy bắt một nhân vật vô cùng quan trọng.



Thẩm Xương Cát không ngờ được rằng, cách làm của hắn đã nâng Cố Lang Hoa lên cao một bậc.