Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 180 : Thưởng thức

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Một mình Xu Minh tất nhiên không thể chạy trốn khỏi đại lao, từ dấu vết để lại có thể thấy ít nhất có đến bốn năm người đến tiếp ứng, hơn nữa chúng còn phải nội ứng ngoại hợp mới làm được.



Nội ứng ngoại hợp.



Nực cười biết bao.



Hoàng Thành Ti là nơi bắt giam những thám tử, mật thám, gian tế, nay lại để gian tế Tây Hạ trà trộn vào trong đại lao Hoàng Thành Ti. Thẩm Xương Cát sắc mặt tái xanh, không đúng, đây không phải là đại lao của Hoàng Thành Ti, đây chỉ là phạm nhân bị Hoàng Thành Ti bắt nhốt, đây là đại lao phủ Hàng Châu, nếu xảy ra chuyện thì Tạ Trường An cũng khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.



Thẩm Xương Cát căn dặn thuộc hạ: “Lập tức cho Tạ Trường An điều động tất cả người ngựa, dù có lật tung cả Giang Chiết này cũng phải tìm thấy tên Xu Minh và đám người Tây Hạ đó cho ta.”



...



Lang Hoa nghênh đón Trang Vương trắc phi vào nhà chính. Trang Vương trắc phi gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, gương mặt ung dung bình thản, tỉ mỉ quan sát Lang Hoa.



Lang Hoa nhìn Cố tứ thái thái, “Tổ mẫu khí sắc không tốt, ở đây có con ở cùng Vương phi rồi, thẩm mau đi hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi đi.”



Vương phi? Những người trước mặt chỉ đưa thiệp cho Mẫn Hoài xem, từ đầu đến cuối không hề nói cho mọi người thân phận của họ, vậy mà Lang Hoa lại nói như vậy. Liệu có phải là Lang Hoa đã sớm quen biết với những người này hay không?



Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, ai cũng khó lòng chống đỡ nhưng Lang Hoa ánh mắt vẫn trong veo như cũ, trên vai nàng vẫn gánh đỡ được toàn bộ Cố gia.



Trong lòng Cố tứ thái thái vừa bội phục vừa thương xót Lang Hoa, bà hành lễ với Trang Vương trắc phi xong liền đi tới dìu Cố lão thái thái, “Lão thái thái, Mẫn đại nhân còn muốn gặp người…”



Ở đây đã có Lang Hoa, Mẫn Hoài và Bùi đại nhân vẫn còn đợi ngoài kia.



Cố lão thái thái cáo tội với Trang Vương trắc phi, Trang Vương trắc phi tươi cười, “Lão thái thái đừng nói vậy.” Nói rồi vô cùng thân thiết tiễn Cố lão thái thái đi ra ngoài cửa.



Trong phòng yên tĩnh trở lại.



Trang Vương trắc phi bưng tách trà lên uống, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Lang Hoa, “Nghe nói ngươi mới mười tuổi, quả thật lá gan không hề nhỏ.”



Lang Hoa không hề trốn tránh nhìn thẳng quan sát Trang Vương trắc phi, “Nếu còn không phản kháng thì sẽ chỉ còn đường chết, vậy nên không phải là ta to gan, mà là Cố gia chúng ta đã bị ép vào đường cùng rồi.”
Xu Minh giơ tay, dứt khoát nhảy từ thùng nước gạo ra.



“Đại nhân, chúng ta đi vào rừng cây, như vậy người của quan nha càng khó lùng bắt hơn.”



Xu Minh gật đầu, người Tề đều là đồ ngốc, hắn rất nhanh có thể rời khỏi nơi đó rồi.



“Đi.”



Xu Minh vẫy tay, đi lên trước một bước, mấy người nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, trong rừng cây yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiến chim kêu trên đỉnh đầu.



“Đợi đã.” Xu Minh bỗng nhiên híp mắt, hắn nhìn thấy có bóng người ở cách đó không xa.



Là người Tề.



Hắn theo bản năng rút đao ở bên hông ra nhưng trên gương mặt của những người đó lại loáng thoáng nét gì đó khiến hắn thấy rất quen thuộc.



Xu Minh tiến lên trước hai bước, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ. Không sai, đây chính là những dũng sĩ Tây Hạ hắn đưa tới, họ đang cướp lương thảo của quân Hàn Chương thì bị người Tề bắt được.



Đám người này bị trói lên cây, đang ở cách đó không xa đợi hắn.



Một cái bẫy.



Đây chính là một cái bẫy, Xu Minh bỗng quay người lại, những người đó vốn đang đứng đằng sau hắn, không biết đã dừng bước chân từ lúc nào, lần lượt rút trường kiếm bên hông ra, vây chặt hắn lại.



Trong rừng bỗng truyền đến một âm thanh, “Xu Minh, ngươi thực sự cho rằng ngươi vẫn có thể trở về Tây Hạ sao?”



“Ngươi không về được đâu.”