Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 183 : Phùng sinh

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Nghe Trang Vương trắc phi nói xong, Lang Hoa nhìn lão Nhạc ở bên cạnh.



Lão Nhạc gật đầu.



Lang Hoa quay lại nhìn, “Trang Vương phi, hiện giờ chúng ta không thể đi vào kinh thành được, cũng không thể đi gặp Thái hậu.”



Trang Vương trắc phi có chút bất ngờ, đối với Cố gia mà nói dựa vào Thái hậu đã là cơ hội sống duy nhất của họ rồi, lẽ nào hiện giờ họ còn đang do dự xem nên đứng về bên nào sao?



Lang Hoa lắc đầu, “Trang Vương phi, hiện nay trong tay chúng ta không có đầu danh trạng, cho dù có tiến kinh rồi cũng có thể làm được gì chứ?”



Cứ vội vã vào kinh như vậy cũng không có được sự tín nhiệm của Thái hậu.



Do đó, Cố gia phải lấy được bản đầu danh trạng đưa cho Thái hậu.



Trang Vương trắc phi ánh mắt sáng lên, “Các ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”



Lang Hoa trầm mắt, “Vương phi người thử nghĩ xem, hiện nay Đông Bình Trưởng Công chúa đang ở hoàn cảnh nào? Tính tình của Trưởng Công chúa Thái hậu và Vương phi đều hiểu rất rõ, vậy nên mới càng thấu hiểu được tâm trạng của Trưởng Công chúa lúc này.”



“Nếu Đại Tề chúng ta vì Trưởng Công chúa đàm phán nghị hòa với Tây Hạ, người có biết sẽ có hậu quả gì không?”



Trang Vương trắc phi không ngại bị Cố Lang Hoa hỏi lại như vậy, bởi vì nàng biết chuyện này vô cùng quan trọng đối với Đông Bình Trưởng Công chúa và Thái hậu, nàng thuận theo lời Lang Hoa nói suy nghĩ. Tuy khi nàng còn là một cung nữ nhỏ bé Đông Bình Trưởng Công chúa đã đi Tây Hạ, nhưng những lời đồn về Đông Bình Trưởng Công chúa vẫn chưa hề dứt ở trong cung.



Năm đó Tiên Hoàng để đoạt lại Hạ Châu, Ngân Châu nên cố ý lấy cớ là kết thân, để Tây Hạ buông lỏng cảnh giác với Đại Tề, dẫn đại quân chia binh đến các thành ở Hạ Châu, ngày đêm liên tục đột kích đánh bại quân Hạ. Sau đó, Tây Hạ lại dùng Đông Bình Trưởng Công chúa để Tiên Hoàng trả lại Ngân Châu, Tiên Hoàng vốn dĩ đã đồng ý, nhưng lại nhận được tin Đông Bình Trưởng Công chúa treo cổ tự vẫn, Tiên Hoàng cho rằng Trưởng Công chúa đã bỏ mạng tại Tây Hạ nên không hề suy nghĩ gì thêm nữa, dẫn đại quân đánh thẳng đến Linh Châu.



Rất lâu sau đó, Đông Bình Trưởng Công chúa viết cho Thái hậu nương nương một bức thư, trong thư có viết một câu, nếu Công chúa đã dám gả đến đây thì tự khắc biết nên làm thế nào.



Lão Nhạc mím môi nói, “Chúng ta ở Tây Hạ đã nghe ngóng được tin tức, hai người con của Đông Bình Trưởng Công chúa đều mắc bệnh hen suyễn, Tây Hạ thiếu lang trung khan hiếm dược liệu, hai người con mới nối tiếp nhau qua đời.”




Bà ta thực sự không thể ngờ rằng, ngay cả Thẩm Xương Cát cũng không thể đối phó được Cố gia.



Trang Vương là người của Thái hậu, Trang Vương trắc phi trong kiếp trước chính là… người giúp đỡ của tên súc sinh đó, đời này kiếp này lại vào lúc tên súc sinh đó gặp khó khăn chạy đến giúp đỡ sao?



Lẽ nào đây chính là thiên ý? Số mệnh tốt đã được ông trời định sẵn cho dù bị bà ta thay đổi nhưng vẫn có kết quả như cũ?



Nhìn Hứa thị như kẻ mất hồn, Hứa Sùng Trí thở dài, “Muội muội, muội đừng suy nghĩ nhiều quá, những ngày này muội nghỉ ngơi đi cho khỏe trước đã.”



Hứa thị không nghe lọt tai được một từ nào.



Hứa Sùng Trí ngồi xuống một lát rồi rời khỏi phòng.



Xung quanh yên lặng như tờ, Hứa thị cảm thấy mình giống như đang nằm trong quan tài, chờ đợi trút xuống hơi thở cuối cùng. Tuy bà ta có đầy ắp tâm sự trong lòng, nhưng không biết phải nói với ai. Ca ca không hiểu được, lão thái thái cũng không hiểu, không có ai biết được bí mật của bà ta, cũng không có ai biết Cố Lang Hoa đối với bà ta có ý nghĩa là gì.



Trong đầu Hứa thị hiện lên hình ảnh Lục Văn Hiển, chỉ có Lục Văn Hiển từ đầu đến cuối biết bà ta đang làm gì.



Hứa thị đứng lên, gọi Tử Yên, “Đi chuẩn bị xe ngựa… Ta phải đến tiểu viện…” Lúc này bà ta phải căn dặn Lục Văn Hiển, tuyệt đối không thể để lộ ra điều gì, không chừng người tiếp theo Cố Lang Hoa muốn đối phó chính là bọn họ.



Tử Yên thưa vâng rồi lập tức đi ra ngoài.



...



Lục gia.



Lục Anh vừa viết xong một bài văn, Trình Di liền bước vào, “Nhị lão gia ở bên ngoài tiểu viện lại có động tĩnh.”