Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 188 : Bén lửa
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Hứa thị cắn cắn môi nhìn về phía Lục Văn Hiển, “Ông tới đây, ta có lời muốn nói với ông.”
Lục Văn Hiển vô cùng đắc ý, bộ dạng nhếch nhác của Hứa thị khiến trong lòng ông ta nảy sinh vài phần vui sướng. Nhiều năm như vậy bị Hứa thị sai bảo, giờ cuối cùng tới lượt Hứa thị tới xin ông ta rồi, người của Lục gia hễ làm ầm lên, Hứa thị không có đường lui, tất nhiên phải nương thân vào ông ta.
Lục Văn Hiển ưỡn mặt cười, “Bà nói đi, bà nói gì ta cũng đồng ý.”
Hứa thị nhẫn nhịn sự căm ghét đối với Lục Văn Hiển trong lòng, nhượng bộ, “Trong tay ta có mấy cửa tiệm ông cũng biết, nếu ông có thể che giấu được việc hôm nay, những cửa tiệm đó chính là của ông rồi.”
Lục Văn Hiển đảo đảo mắt, “Bà gả cho ta, những cửa tiệm đó cũng trở thành của hồi môn...”
“Không thể nào,” Hứa thị nhíu mày, “Gây ra chuyện như vậy, ta cứ coi như muốn gả cho ông, bất luận là Lục gia hay là Hứa gia đều không thể đồng ý.”
“Là muốn tiền, hay là hai tay trống không, ông tự tính đi.”
Bên ngoài một phen hỗn loạn, trước mắt là khuôn mặt giận dữ của Hứa thị, Lục Văn Hiển có vài phần thanh tỉnh.
Hứa thị tiếp tục nói: “Ông mới tới Hàng Châu làm quan, không có bất cứ công tích nào, lại gây ra trò cười trong hiếu kì. Ông cũng biết Mẫn Hoài là người thế nào, chỉ cần hắn ở Giang Chiết một ngày, ông sẽ không có cơ hội lật mình.”
Hứa thị lạnh nhạt nói: “Lại nói, ông bị Vương thị nắm được điểm yếu, không thể hưu bà ta về nhà, ông muốn để ta làm thiếp cho ông hay sao? Ta không phải nha hoàn nô tì ông mua về, không có khả năng tuỳ tiện để ông mang về. Ta phạm lỗi, xử lý ta là trong tộc Hứa thị. Vương thị làm chuyện này lớn như vậy, Hứa gia vì thể diện, nhất định sẽ ép chết ta,” Nói tới đây bà ta rưng rưng rơi lệ, “Ta đã không thể sống tới được ngày mai rồi.”
Lục Văn Hiển thấy nước mắt của Hứa thị liền tâm thần hoảng hốt, hắn không muốn Hứa thị chết, đều là tiện nhân Vương thị đó tra được tới đây.
Vừa nãy hắn quá đắc ý, lại quên mất Hứa thị là phu nhân chính thức của người ta, không giống với những kỹ nữ và hạ nhân đó, không thể tuỳ theo hắn làm chủ.
Lục Văn Hiển thoáng chốc hoảng loạn, “Vậy nên làm thế nào?”
...
Vương thị nhìn ánh lửa sợ hãi, “Phụ thân con... Phụ thân còn còn ở bên trong.”
“Không việc gì,” Lục Tĩnh kéo Vương thị tới, “Mẹ đừng lo, đối với phụ thân mà nói, việc này cứ coi như làm to ra cũng chẳng qua chỉ là mất lễ giáo, phụ thân sẽ không ngốc tới mức chạy vào lửa.”
Mạng quan trọng hơn tất cả, phụ thân sao lại không hiểu đạo lý này.
Hứa thị thì khác rồi, trước mặt bà ta chỉ có đường chết, cùng với bị trói về tộc, còn không bằng cứ như vậy chết cho sạch sẽ.
Lục Tĩnh thấp giọng nói: “Nếu bắt được Hứa thị, thanh danh của Cố Lang Hoa cũng xong rồi phải không? Không phải có câu nói rất hay ‘Nữ nhi nhìn mẹ’. Hứa thị suy cho cùng là mẹ đẻ của Cố Lang Hoa, Hứa thị làm ra loại việc hạ tiện này, Cố Lang Hoa đương nhiên cũng không tốt được,” Nghĩ tới đây Lục Tĩnh liền cảm thấy hoan hỉ, nếu không phải nghe nói người bắt được là Hứa thị, nàng ta sẽ không phí sức khuyên mẫu thân làm to chuyện này như vậy, “Sau này có lẽ sẽ không thể có người nào lấy Cố Lang Hoa vào cửa.”
Vương thị nhíu mày nhìn Lục Tĩnh, “Con giờ đang nói những cái này làm gì?”
Lục Tĩnh cười lên, “Con cũng là tính toán cho mẫu thân, Lục gia chúng ta bớt đi thông gia Cố gia này, mẫu thân sống càng thoải mái hơn rồi.”
Cố Lang Hoa mất phụ thân rồi, mẫu thân lại làm thiếp.
Nghĩ một cái, bà ta liền cười thành tiếng.
Sau này Cố Lang Hoa sẽ có những ngày tháng tốt đẹp.
Lục Tĩnh dặn dò bà bà bên ngoài, “Mau vào xem xem, nếu phụ thân không có trở ngại gì lớn, thì tới báo tin, cũng tránh để mẫu thân lo lắng.”
Bà bà đáp lại một tiếng vâng.
Lục Tĩnh nhìn ánh lửa bốc cháy rừng rực, đốt đi, đốt đi, có thể nhìn thấy có người bị thiêu chết, cũng là việc vui vẻ.