Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 190 : Báo ứng

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Lang Hoa nghe được tin tức của Lục gia có hơi sững người.



Cố lão thái thái cũng vô cùng kinh ngạc, “Nói như vậy Hứa thị không có ở trong viện đó?”



Quản sự nói: “Nói là đại nha hoàn bên cạnh Hứa thị Tử Yên lén mượn xe ngựa đi gặp Lục Văn Hiển, vốn là việc nhỏ, ai ngờ Lục gia đem người tới làm to chuyện, người của Hứa gia cũng mơ hồ bị cuốn vào trong, hai nhà đánh đấm lẫn nhau, sau này phòng bị bén lửa, tất cả mọi người vội đi cứu hoả, ai ngờ lại cứu nhầm phòng.”



Cố Thế Ninh nghe được choáng váng, “Cái gì gọi là cứu sai phòng?”



Quản sự nói: “Mọi người đều cho rằng Lục Văn Hiển ở phòng chính, không ngờ Lục Văn Hiển ở trong một căn phòng nhỏ ở sau phòng chính, đợi khi mọi người phát hiện khiêng người ra, chỉ còn lại một hơi thở.”



Cố lão thái thái nói: “Người có cứu được không?”



Quản sự lắc lắc đầu, “Lục lão thái gia, lão thái thái... đến lang trung Lục gia mời cũng tới, mọi người còn chưa tới nơi, Lục nhị lão gia đã chết rồi, khi đó chỉ có một mình Lục tam gia có mặt.”



Lục Văn Hiển chết rồi.



Một trận bắt thông dâm lại gây ra án mạng, Cố lão thái thái lắc lắc đầu, “Khí số chi thứ hai của Lục gia tận rồi.”



Quản sự tiếp tục nói: “Khi Lục gia dọn dẹp viện tử, ở trong giếng hậu viện phát hiện một chiếc giày thêu, Tử Yên đã nhảy vào giếng chết rồi.”



Cố Thế Ninh và Cố lão thái thái bốn mắt nhìn nhau, “Trong ngoại viện đó của Lục gia không có hạ nhân sao? Tìm hạ nhân hỏi xem rốt cuộc là Hứa thị hay là nha hoàn không phải rõ ràng rồi sao?”



Quản sự nói: “Khi bén lửa, mấy hạ nhân của ngoại viện Lục gia thấy gây hoạ rồi, đều liều mạng vào cứu Lục Văn Hiển, ai ngờ lúc này, cột nhà sụp rồi, những người đó đều bị thiêu chết bên trong, người còn lại đều là đuổi tới sau, không biết tình hình thế nào.”



“Ngoại viện Lục gia còn có mấy hạ nhân, nhưng mỗi lần Lục Văn Hiển tới đều sẽ đuổi người đi trước... Những người đó dù còn sống... lại không có tác dụng gì.”



Cố lão thái thái nghe cả nửa ngày không thấy tin tức của Hứa thị, “Hứa thị đâu?”



Quản sự nói: “Hứa thị luôn ngủ lại trong chùa, người Hứa gia đi tìm bà ta mới biết xảy ra chuyện.”



Cho nên nói Hứa thị căn bản không có ở ngoại trạch đó, Lục gia làm ầm lên cả nửa ngày chuyện bắt gian, là Lục Văn Hiển và nha hoàn của Hứa thị Tử Yên.




Trên dưới Lục gia đã mặc đồ tang.



Vương thị và Lục Tĩnh trước sau đắm chìm trong sự bàng hoàng, Lục Tĩnh ngây ra nhìn đèn lồng trắng, nàng ta dù thế nào cũng không tin, người bị thiêu chết là phụ thân.



Nàng vốn là muốn tới xem náo nhiệt, kết quả đổi lại là một thân áo tang.



Phụ thân sao có thể chết chứ? Người đang yên đang lành liền bị lửa lớn thiêu chết rồi, khi đem thi thể về nàng đi xem, gần như đã không nhận ra bộ dạng của phụ thân.



Nghĩ tới đây, Lục Tĩnh run lẩy bẩy.



Vương thị chỉ là rơi nước mắt, nhìn thấy người liền nói, “Sớm biết vậy ta nên gọi thêm mấy người đi dập lửa, ta đâu có thể ngờ...”



Lục lão thái thái khóc ngất đi mấy lượt, nhìn thấy Vương thị ở bên cạnh liền đưa tay ra, hung dữ nói, “Đem nó... đuổi ra ngoài cho ta... Đều tại nó...không thì Văn Hiển cũng sẽ không chết... Đây là ngôi sao đen đủi... Ta hối hận... đem nó nâng vào Lục gia, đưa nó về Vương gia cho ta.”



Vương thị há hốc hồm ngây ra đó, bà ta vội vàng lao lên trước cãi lại, “Mẹ, con dâu cũng không ngờ sẽ như vậy, con là không nuốt được cơn giận này... Con sợ...”



Lục lão thái thái lạnh lùng nhìn Vương thị, “Giờ ngươi có thể nuốt được cơn giận này rồi, Văn Hiển đã chết, sẽ không đưa người nào về nữa, cũng hợp ý của ngươi.”



Tim của Vương thị giống như bị ai đó chém một đao, người chết rồi cũng sẽ không có ai vào cửa nữa.



Còn có thê với thiếp gì.



Mà bà ta không có con trưởng chống đỡ, cứ coi như có thể ở lại Lục gia, cũng chỉ có thể trông mong Lục Anh có thể đối xử tử tế với bà ta.



Lục Tĩnh, Lục Vân, hai đứa còn chưa thành thân.



Năm đó Cố Thế Hoành chết, bà ta cực lực phản đối hôn ước của Cố Lang Hoa và Lục Anh, chính vì coi thường Cố Lang Hoa là đứa con gái mất cha, giờ tới lượt hai đứa con của bà ta.



...