Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 201 : VUI LÒNG

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Nội thị lén đem thứ Thẩm Xương Cát đục ra cho nữ cung bên cạnh Thái Hậu xem, nữ cung xem kĩ một lượt, liền vội vội vàng vàng rời khỏi.



Đợi tới khi nữ cung và nội thị chia nhau ra đi rồi, Bùi Khởi Đường mới từ bên cạnh đại điện xuất hiện.



Tất cả đều đang tiến hành thuận lợi.



Thái Hậu là người thông minh, biết chỉ dựa vào một đứa trẻ mười tuổi như Lang Hoa sẽ không thể biết nhiều việc như vậy, chỉ có Thám Tử trong tay Cố gia mới có thể đem tới tin tức này về.



Dù Thái Hậu không thể điều động binh lực trọng trấn biên cương nhưng lại có thể khiến Vinh Vương phía bắc, Khâu gia phía đông bắc nhân cơ hội hành động, chỉ cần họ có thể giữ lấy quan ải, cơ hội thắng trận đánh này càng lớn.



Bùi Tư Thông kéo Bùi Khởi Đường tới một bên, “Đây là muốn làm gì? Không phải không đồng ý hoà đàm sao? Sao giờ trong ứng ngoại hợp làm ra chuyện này, ngươi có chủ ý gì?”



Bùi Tư Thông nói ra câu “trong ứng ngoại hợp” như vậy, khiến trong lòng Bùi Khởi Đường rất dễ chịu, hắn hi vọng có một ngày Lang Hoa cũng có thể nghĩ như vậy.



Nhưng sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, Lục Anh bắt đầu quản lý gia đình, quan hệ hai nhà Lục Cố lại không căng thẳng như thế nữa. Lần này vào kinh, Lục Anh còn đưa Cố lão thái thái và Lang Hoa tới bến đò.



Qua vài ngày Kinh Thành đại khảo, Lục Anh có lẽ cũng sẽ theo tới.



Sau khi Lục Văn Hiển chết, Lục Anh có thể xử lý việc của nhà họ Lục kín kẽ như vậy, có thể thấy người này lòng dạ cực sâu.



Hắn không thích người như vậy.



Bùi Khởi Đường thấp giọng nói: “Yên tâm đi, sẽ không có gì sơ suất.”



Bùi Khởi Đường về tới đại điện, người Tây Hạ nhìn cánh tay được nối lại đó của mình, trong mắt ngấn nước long lanh, dường như sắp khóc ra.



Lần này đi sứ Đại Tề là vì nghe được một thương nhân thảo dược của Tây Hạ nói y thuật của Đại Tề cao minh, ông ta mượn cơ hội đi sứ này, nói không chừng có thể chữa khỏi cánh tay của mình.



Ông ta vốn không ôm hi vọng quá lớn, lại không ngờ tay đã được chữa khỏi rồi.



Đợi tới khi về Tây Hạ, ông ta nhất định sẽ tìm tới thương nhân đó và thưởng cho hắn.



Sứ thần Tây Hạ đảo mắt, nghĩ tới một câu nói khác của thương nhân, nếu có thể xin Đại Tề dược thư bí điển là tốt nhất, Tây Hạ có các loại dược phương, cũng có thể học cách thức của Đại Tề phòng trị ôn dịch.



Hễ chiến tranh nổi lên, ôn dịch sẽ theo đó mà tới, mấy lần họ khởi binh tấn công Đại Tề, đang lúc then chốt, ôn dịch lại bắt đầu lan truyền, vốn đã chuẩn bị kĩ càng, có thể giành chiến thắng nhưng lại vì ôn dịch mà đại quân không thể không lui về núi Dạ Lan. Đời chồng thứ hai của Trưởng công chúa Đông Bình, Hoàng Đế Bình Chiêu của họ cũng vì gặp phải ôn dịch mà đánh thua trận khi chinh chiến nước Đại Thực.
Thái Hậu bảo người đỡ đứng lên, đi xem bình hoa trên bàn, “Ngươi lại giỏi nhận biết nhân tài.”



Lang Hoa không biết phải giải thích thế nào với một người chưa từng bị mù, ngoại hình không quan trọng như thế nào, thế nhân suy cho cùng sẽ bị phồn hoa trước mắt che mù.



Thái Hậu đột nhiên lạnh nhạt nói, “Nếu sau khi dốc hết sức mà Đông Bình không trở về, Tây Hạ vẫn đánh thắng trận, nên làm thế nào?”



Lang Hoa vô cùng bình tĩnh, “Vậy thì Cố gia và những Sát Tử đó từ nay về sau e là đều không còn tồn tại nữa rồi.”



Thái Hậu có chút bất ngờ, thì ra Cố Lang Hoa đã biết, một đứa trẻ nhỏ bé như nàng sao lại có thể nghĩ thông những thứ này?



Thái Hậu thở dài, “Sau này ngày ngày tới giảng kinh Phật cho ai gia đi, mấy ngày nay ai gia thích nghe ngươi giảng.”



Lang Hoa đáp lại vô cùng dịu dàng.







Lang Hoa đi thẳng về nhà ở Kinh Thành.



Vừa vào cửa, Tiêu Ấp đã nháy mắt ra hiệu ở bên cạnh, Lang Hoa dẫn Tiêu Ấp tới bên cạnh, “Có phải Hồ tiên sinh có chuyện gì?”



“Không phải.” Tiêu Ấp nhìn về phía tiểu viện tử.



Nếu Hồ Trọng Cốt có chuyện, Thái Hậu sẽ không dễ dàng thả nàng về như vậy.



Cho nên, chỉ có một khả năng, Bùi Khởi Đường lại tới rồi.



“Bảo hắn về, ta phải đi nói chuyện với tổ mẫu.”



Chính vì lần nào cũng đi gặp hắn nên hắn mới có thể dăm ba ngày lại chạy tới một lần.



Giờ tốt rồi, từ trong cung đi ra liền chui vào nhà họ, nhà của Bùi gia ở Kinh Thành lớn như thế, luôn tới chỗ nàng làm gì?



Tiêu Ấp thấp giọng nói: “Công tử nói, hình như là có vài việc không làm xong, e là sẽ xảy ra sơ suất.”