Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 213 : Ngu xuẩn

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Thẩm Xương Cát có mấy phần đắc ý, bởi vì lời đồn đại liên quan tới Hàn Chương và Cố đại tiểu thư đã truyền đi sôi sùng sục rồi.



Mà hắn đóng cửa không ra ngoài, giống như ngồi đài cao xem cuộc vui.



Cho dù hắn không thể vào cung, ở lại bên cạnh Hoàng Thượng nhưng vẫn có thể khuấy động kinh thành làm phong vân biến sắc.



Trách thì trách những năm này quan to chức lớn trong kinh ngấm ngầm làm chuyện xấu xa quá nhiều, loan truyền chuyện gì cũng không làm ai ngạc nhiên, đều sẽ có người tin tưởng.



“Lão gia.” quản sự Thẩm gia thấp giọng nói, “Lời đồn đại bên ngoài càng lúc càng không giống nhau nữa rồi, xem tình hình này Hàn gia rất nhanh sẽ không nhịn được, phu nhân của Hàn tướng quân đã tới Cung Từ Ninh rồi, hôm nay nhất định sẽ gây ra động tĩnh.”



Hàn gia phải xử lý như thế nào chứ?



Bất kể là hy sinh danh tiếng của Cố Lang Hoa hay là để cho Hàn Chương lui một bước, đều là chuyện vui của hắn.



“Thái tử gia sai người đưa tới cho ngài mấy bức thư hoạ và một cái tráp hoa lê vàng.”



Thẩm quản sự vừa dứt lời, Thẩm Xương Cát liền nhíu mày, “Kêu bọn họ cầm về đi, bảo bọn họ đừng đưa tới nữa.” Thái tử không có đầu óc, những phụ tá kia đang làm gì? Lại để người tặng đồ cho hắn?



Cái này nếu để cho Hoàng Thượng phát hiện ra thì muốn lấy được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng sẽ rất khó khăn.



Thẩm quản sự nói: “Cũng không phải là người của phủ Thái tử gia đưa tới, người tới là một chưởng quỹ cửa hàng bút mực, cũng không nhắc đến Thái tử gia.”



Trên mặt Thẩm Xương Cát lộ ra mấy phần nghi ngờ.



Thẩm quản sự cười nói: “Là nô tài nhìn ra được, tranh kia là Thanh Sơn Đồ của Bát chân đạo nhân, Thái tử gia từng nói qua, thiếu ngài một bức thanh sơn đồ… nô tài cũng sợ không an toàn, hết lần này đến lần khác hỏi chưởng quỹ kia vật này là ai bảo đưa tới, chưởng quỹ kia liền lấy sổ ra, phía trên ghi rất rõ ràng, là tráp và tranh mà lão gia ngài chỉ định ở cửa hàng.”



Cách thức đưa lễ vật như thế không có ai biết, cuối cùng phụ tá trong tay Thái tử cũng coi như làm được một chuyện đúng đắn.



Thẩm quản sự giao Thanh Sơn Đồ vào trong tay Thẩm Xương Cát, Thẩm Xương Cát từ từ mở ra, cẩn thận tỉ mỉ, sau đó cười lên, từ sau khi hồi kinh, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thoải mái như vậy.







Trong Cung Từ Ninh, Vân Nương đã khóc đẫm nước mắt.
Mà Vân Nương này, đi tới trước mặt bà ta, lại tranh cãi với bà ta là sai lầm của ai.



Bà ta dùng Ninh Vương phi chỉ điểm cho Vân Nương, nói cho Vân Nương biết nàng ta sẽ giúp Hàn gia, Vân Nương nhưng lại dùng Ninh Vương phi để tố cáo.



Loại thời điểm này, lợi ích gia tộc là trên hết.



Đừng nói chuyện của Hàn Chương và Cố Lang Hoa vừa nghe đã biết chính là giả, cho dù là thật, ủy khuất này cũng phải nuốt vào.



Vân Nương vào cung cho tới bây giờ đều ăn mặc rất phú quý, thì ra nàng cũng không hiểu ý nghĩa của giàu sang. Không có quyền lực nào tự nhiên mà tới trong tay, cũng không có ai nhất định sẽ nở mày nở mặt. Đều là phải chịu đựng, ở thời điểm khó khăn, trợ giúp gia tộc và người bên cạnh mình đi lên, cho dù sẽ mạo hiểm, sẽ bị ủy khuất cũng đều đáng giá.



Bởi vì sẽ có một ngày, mình sẽ được đứng ở vị trí mà mọi người đều phải nhìn vào.



Vân Nương không hiểu.



Cho nên, ở thời điểm này, phủ Vinh Quốc công không thể giao vào tay Vân Nương.



Hàn gia, là vũ khí sắc bén ít có trong tay bà ta, bà ta không cho phép có nửa điểm sơ suất.



Thật là ngay cả một hài tử mười tuổi cũng không bằng.



Hài tử kia vào cung giảng kinh, không hề nói ra một lời ủy khuất.



Cho nên có vài người cả đời cũng chưa trưởng thành, chỉ có thể là một nữ hài tử.



Mà có người, mặc dù chưa lớn lên, thì đã là một nữ nhân.



Những năm này, để Vân Nương kết đôi với Hàn Chương cũng là ủy khuất cho Hàn Chương rồi.



“Thái Hậu nương nương,” Cung nhân đi vào thấp giọng nói, “Hàn tướng quân đưa thiệp xin vào cung gặp Hoàng Thượng rồi.”



Thái Hậu cười, “Tốt lắm, nhanh như vậy đã bắt đầu rồi.”