Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 233 : Phong hoa

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Một đội thị vệ tiến lên vây quanh toàn bộ giáo trường, chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, cái này sẽ không còn là tỷ thí nữa, mà là lùng bắt khâm phạm của triều đình.



Mồ hôi lạnh của Bùi Tư Thông lập tức chảy xuống.



“Bùi đại nhân, vị Tứ công tử này của ngài đúng là không chịu quản giáo, chẳng trách Bùi đại nhân lại trục xuất hắn ra khỏi cửa.”



Mặt Cát đại nhân đầy vẻ tươi cười trên sự đau khổ của người khác.



Một con em dựa bóng mà vào con đường làm quan, trên người không có bất kỳ quan chức gì, lại dám làm khó lễ bộ, Bùi Khởi Đường thật sự coi nơi này là Bùi gia, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm sao.



Bùi Tư Thông cau mày, vẫn hết sức tĩnh táo như cũ, “Có ám khí hay không, phải hỏi thị vệ xem.”



Trước khi xuống sân Bùi Khởi Đường bị thị vệ lục soát người, nếu như có ám khí mang vào đầu tiên phải hỏi thăm thị vệ.



“Không phải là ám khí,” Nội thị mang đồ tới cho Hoàng đế nhìn, “Là bạc vụn, Bùi Tứ công tử dùng là bạc vụn.”



Dùng bạc vụn tới đánh người, Bùi Tứ công tử là người đầu tiên.



Hoàng đế nhìn bạc vụn kia, nhìn bóng người Bùi Khởi Đường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.



“Phụ hoàng,” Thái tử chạy vội tới đây, đi tới bên cạnh vẫn thở hổn hển, “Rốt cuộc đây là thế nào?”



Hoàng đế liếc nhìn Thái tử, sắc mặt Thái tử trắng bệch, hai mắt sưng vù, nhìn rõ ràng là người thường xuyên đắm chìm tửu sắc, “Trẫm từng ban cho ngươi ba vị sư phụ võ công, ngươi học như thế nào rồi? Ngươi thử nói xem, bọn họ ai sẽ thắng?”



Thái tử nhìn sang giáo trường, mấy người đánh như dầu sôi lửa bỏng.



Thái tử mím môi một cái, nếu như hắn nói thị vệ sẽ thắng, lỡ người thắng là Bùi Khởi Đường thì làm thế nào? Phụ hoàng sẽ nói khả năng quan sát của hắn không tốt.



Nếu như hắn nói Bùi Khởi Đường sẽ thắng, chắc chắn Phụ hoàng sẽ càng mất hứng hơn.



Thái tử nhất thời không nói ra lời.




Nhưng mà hắn không phục là, hắn căn bản không có cháu chắt gì, đó đều là chuyện Bùi Khởi Đường bịa đặt.



Nhưng người ở biên giới Tây Bắc buôn lậu là Thái tử, hắn từng bày mưu tính kế cho Thái tử, từ đường Cát gia và nhà đều là Thái tử thưởng cho hắn.



Đây chính là chỗ đáng sợ.



Bùi Khởi Đường giả bày ra tên cháu hắn, hắn lại không dám biện bạch, bởi vì hắn dám không gánh cái tội danh này, triều đình sẽ tra được đến người Thái tử.



“Cát đại nhân, ngươi cũng là lão thần được Phụ hoàng tin tưởng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này,” Thái tử nói xong lập tức nhìn về phía Hoàng đế, “Phụ hoàng giao chuyện này cho nhi thần làm, nhi thần nhất định sẽ tra ra chân tướng.”



Cát đại nhân không khỏi nổi giận, nếu như hắn đánh cược tính mạnh bảo vệ Thái tử, hắn còn có thể vui mừng đi chết, nhưng Thái tử làm như vậy rõ ràng đã thừa nhận, cả chuyện này và Thái tử chắc chắn có liên quan.



Cho dù là Hoàng thượng cho Thái tử chút mặt mũi không vạch trần việc này ra, trong lòng cũng sẽ biết Thái tử căn bản là một kẻ bất tài vô dụng.



Trong ánh mắt Hoàng đế đã có mấy phần mỉa mai, “Ngươi có thể tra rõ?”



Thái tử không dám ngẩng đầu lập tức nói, “Nhi thần nhất định sẽ tra rất rõ ràng.”



Hoàng đế lãnh đạm nói: “Vậy cứ giao cho ngươi xử trí.”



Thái tử thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm mặt ra vẻ liêm chính, “Người đâu, đưa người vào đại lao chờ thẩm vấn,” Dè dặt nhìn Hoàng đế một cái mới nói tiếp, “Lập tức lục soát Cát gia, niêm phong tất cả văn thư.”



Khóe miệng Bùi Khởi Đường hiện lên một nụ cười không ai biết.



Đây chính là Thái tử đương triều, một khi âm mưu bại lộ, sẽ ném người bên cạnh ra chịu tội không chút lưu tình. Môi hở răng lạnh, những thứ con ông cháu cha kia, không biết có lạnh tâm không, hay còn có thể bán mạng cho Thái tử như thường.



Bùi Tư Thông ngẩng đầu lên, thấy Bùi Khởi Đường đứng thẳng ở nơi đó, mặc trên người tuy là trường bào bình thường, nhưng khó giấu được phong hoa.



Đây mới là khí độ nên có của con em hoàng thất.