Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 236 : Đau lòng
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
ỞĐại Tề, Ninh Vương là dòng dõi hoàng thân ôn hòa nhất.
Ngốc nghếch đối với người bình thường mà nói có lẽ là tai hoạ, đặt ở trên người hắn lại là được phúc, giúp hắn tránh thoát được án Huệ Vương, Khánh Vương mưu phản, là huynh đệ ruột còn sống duy nhất của Hoàng thượng.
Lang Hoa và Bùi Khởi Đường vào phòng nói chuyện xảy ra ở Cung Từ Ninh
Trong tình huống đó, nàng không thể nào cự tuyệt Ninh Vương ban thưởng.
Nàng không nghĩ ra, tại sao Ninh Vương lại đối tốt với nàng như vậy, Ninh Vương phi đưa tới đây nhiều lễ vật như thế, Ninh Vương còn đưa ngọc bội bên người cho nàng, nếu như tất cả những thứ này phát sinh ở người bình thường, Lang Hoa hẳn sẽ cho rằng Ninh Vương cố ý kết giao với nàng.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, cho dù làm việc ở trước mặt Thái hậu, cũng không đến nỗi sẽ được Ninh Vương xem trọng.
Lang Hoa ngước mắt lên hỏi Bùi Khởi Đường, “Ninh Vương luôn như thế sao?”
Bùi Khởi Đường có chút ấn tượng với Ninh Vương, “Khi ta còn bé, Ninh Vương đã tới phủ Khánh Vương, chỉ có điều ta được nuôi ở bên ngoài, Phụ vương ta không muốn để người bên cạnh biết được sự tồn tại của ta, ta cũng chưa từng tham gia yến tiệc trong nhà, chỉ là từ xa nhìn thấy Ninh Vương, lúc ấy Ninh Vương đang nói chuyện với phụ vương ta, phụ vương ta còn giơ tay ra xoa xoa đầu Ninh Vương.”
“Phụ vương thích nhất chính là Ninh Vương, hàng năm luôn cấp lễ vật cho phủ Ninh Vương, cũng không có gì quý trọng, chẳng qua là khoá bát quái, khuyên cửu liên mà trẻ con thích chơi, Ninh Vương mặc dù nhìn si ngốc, nhưng về phương diện này rất giỏi, ngay cả người của Hàn lâm viện cũng không sánh bằng hắn.”
Điểm này Lang Hoa có nghe thấy, Ninh Vương khi còn bé hết sức thông minh, rất được tiên hoàng thích, sau đó bị người ta hạ độc trong thức ăn, mặc dù cứu được mạng sống, nhưng từ đó trở nên si ngốc.
Cho tới bây giờ tâm tính cũng dừng lại ở lúc nhỏ.
Bùi Khởi Đường nhìn ngọc bội bên hông Lang Hoa, “Ngọc bích vân văn này là tiên hoàng đưa tặng mấy người con trai trưởng, phụ vương ta vốn cũng có một miếng, bây giờ không biết ở đâu rồi.”
Trong mắt Bùi Khởi Đường có một chút hiu quạnh và sương mù, ánh mắt không sáng chói như ngày thường nữa, ngẩng mặt khẽ mỉm cười, che đi vết thương trong tim hắn.
Lang Hoa bị nụ cười như thế làm đau nhói, nàng cắt đứt suy nghĩ của Bùi Khởi Đường, “Không phải đã nói chỉ mượn chuyện của Cát đại nhân, ép Thái tử thu tay lại sao? Làm sao lại đánh nhau với thị vệ, Cát đại nhân đó rốt cuộc nói những gì?”
Trước mắt Bùi Khởi Đường hiện lên ánh mắt thâm ý của Cát đại nhân, Cát đại nhân nói, “Bùi Tứ công tử sẽ không giống như Hàn Tướng quân, đều muốn bảo vệ một tiểu cô nương chứ?”
Hắn lập tức bị làm cho tức giận, giơ tay nhấc Cát đại nhân lên.
Thẩm Xương Cát còn chưa chết, những người này đã bám đến cửa.
Lang Hoa không khỏi kinh ngạc, “Sao lại nhanh như vậy.”
Dựa theo Hồ tiên sinh và nàng suy tính, Vinh Quốc công ít nhất cũng có thể chịu đựng một hai tháng nữa.
Hồ Trọng Cốt lắc đầu một cái, “Nghe Vinh Quốc công phu nhân nói, Vinh Quốc công mấy ngày nay không uống thuốc, có lẽ là đã nhìn thấu rồi.”
Bây giờ đến bước này lang trung cũng không giúp được gì.
Lang Hoa phân phó A Mạt, “Đi nói với tổ mẫu một tiếng, chuẩn bị áo trắng cho ta, đến khi phủ Vinh Quốc công truyền tin tức ra, ta sẽ qua đó.”
Bây giờ chỉ hy vọng Vinh Quốc công đi bình thản chút.
“Ta và nàng cùng qua đó,” Bùi Khởi Đường đứng lên, “Ta và Vinh Quốc công từng có ước định, trước lúc ông ấy lâm chung nhất định sẽ nói với ông ấy mấy lời.”
...
Phủ Vinh Quốc công.
Vinh Quốc công cười nhìn mình trong gương, sau đó quay đầu nhìn về phía Vinh Quốc công phu nhân, “Nhìn bộ dạng ta bây giờ như thế nào? Trừ sắc mặt vàng một chút, có phải còn già rất khó nhìn hay không?”
“Không,” Vinh Quốc công phu nhân cố nén nước mắt, “Quốc công gia còn trẻ lắm.”
Chính là như vậy mới khiến cho người ta khổ sở, một người trẻ tuổi như vậy đã sắp phải đi rồi.
“Haizzz,” Vinh Quốc công thở dài, “Chỉ chớp mắt đã qua mấy chục năm rồi, hai ngày nay ta thường mơ thấy chuyện khi còn bé, khi đó phụ thân, mẫu thân đều ở đây, ta còn là một đứa trẻ không buồn không lo, chỉ biết chơi đùa mà không biết tâm tư trưởng bối che chở cho chúng ta.”
“Sau khi lớn lên mới biết, muốn chống đỡ cái nhà này khó khăn biết bao,” Vinh Quốc công nói rồi ôn hòa cười, “Nàng đừng oán hận ta, ta quá mệt rồi, thân thể mệt, trái tim cũng cảm thấy mệt, sau khi ta chết Hàn gia sẽ không như thế. Bởi vì cho tới bây giờ ta đều không để cho Nhị đệ qua lại với người bên cạnh Thái hậu, Hoàng thượng tương lai sẽ dùng đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ chăm sóc nàng cẩn thận…”
Vinh Quốc công phu nhân gật đầu một cái, “Thiếp biết, Quốc công gia đừng lo, thiếp hiểu hết.”
“Còn có một việc ta chưa làm xong,” Vinh Quốc công gật gật đầu, “Kêu muội ấy tới đây, ta sẽ cho muội ấy một chỗ ở, tránh cho nhà mẹ đẻ muội ấy không tha thứ cho, muội ấy cũng không biết làm thế nào.”