Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 249 : Quay cuồng

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Ôn dịch, đáng sợ không chỉ là cái bệnh này, mà là cái danh xưng này.



Bằng vào hai chữ này đã khiến cho người ta run lẩy bẩy.



Dân ở biên cương mỗi năm lại một giảm, trừ sự quấy nhiễu của Tây Hạ ra, chính là vì mỗi năm đều có bệnh dịch.



Bùi Khởi Đường xem tình hình trước mắt, nếu như không phải là hắn tự mình tham gia bố trí cả chuyện, hắn suýt nữa cũng tin, ôn dịch thật sự đang tàn phá hoành hành ở biên cương Tây Bắc.



Trong thành đã dựng một cái trướng, bên trong thu xếp phân chia ra bệnh tình nặng nhẹ, bách tính chen chúc muốn ra khỏi thành… bên trong thành Ngân Châu vô cùng hỗn loạn, nhất là sau khi Vương Thành Diễm dẫn quân đội dọn ra ngoài, trong thành ngoài thành đều giống như nổ tung.



Nghe nói lang trung của Cố gia có thể trị liệu ôn dịch, tất cả bệnh nhân xung quanh đều đến chỗ này xin chữa bệnh.



Cứ như vậy, trong lều liền chen đầy bệnh nhân.



Bất kể là có phải ôn dịch hay không, bệnh tật ngày càng nhiều, không cần bọn họ phân phó, tin nhảm cũng đã nổi lên bốn phía, dân chúng rối rít chạy ra khỏi thành.



Như vậy, người Tây Hạ cũng sẽ không cho là bọn họ vì chiến sự cố ý để cho bách tính chuyển đi.



Lý Thường Hiển hẳn sẽ không tới tấn công Ngân Châu, nhất là kỵ binh Thiết Diều Tử kia, là nhiều năm tâm huyết của Lý Thường Hiển mới có thể nuôi được, lỡ có gì sơ xuất, Lý Thường Hiển hối hận cũng không kịp.



Cho nên người Tây Hạ nhất định sẽ sợ dứt dây động rừng.



“Công tử, bao giờ chúng ta trở về Diêm Châu?” Bùi Tiền thấp giọng hỏi.



Hắn đã tới Ngân Châu một ngày một đêm, sớm nên lên đường trở về, nhưng hắn không muốn đi, bởi vì hắn biết nếu như Lang Hoa tới biên cương, nhất định sẽ tới Ngân Châu.



Ngân Châu là nơi cần nàng nhất.




Mẫn Giang Thần nghe lời này sửng sốt một chút, “Tại sao chứ?”



Vinh Quốc công phu nhân nhìn Mẫn Giang Thần một cái đầy thâm ý, “Hiện giờ Lang Hoa có thể giúp Hàn gia, đó là bởi vì muội ấy còn chưa xuất giá, tương lai muội ấy gả cho người ta, tự nhiên phải lấy nhà chồng làm trọng.”



“Nhị ca muội dù sao cũng phải thành thân… Quốc công gia trước khi lâm chung một mực nghĩ đến chuyện này, kêu ta xem xét một mối hôn sự tốt cho Nhị ca muội, ta đây…” Vinh Quốc công phu nhân ho khan mấy tiếng, “Trở lại trong tộc, cũng nói với tẩu tử trong tộc rồi, bất luận chọn như thế nào, ta đều cảm thấy không ai bằng Lang Hoa.” Chỉ cần nhìn thấy tốt rồi, liền thấy những người khác đều không được, sợ là sợ tương lai Tướng quân cũng sẽ như vậy, cho nên bà ta mới gấp gáp.



Mẫn Giang Thần lúc này nghe hiểu ra, mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng nói: “Không được... như vậy sao được... Lang Hoa là có hôn ước với Tam gia của Lục gia.”



Vinh Quốc công phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mẫn Giang Thần có vẻ rất phản đối, cũng không khỏi ngẩn người, bà ta không nghĩ tới A Thần sẽ có phản ứng lớn như vậy, “Đó đều là dự định của Quốc công gia, bây giờ Lang Hoa chính thức nhận người thân rồi, tự nhiên không thể đi con đường này,” Nói rồi dừng một chút, “Ta còn tưởng rằng muội và Lang Hoa thân như vậy, sẽ muốn để cho Lang Hoa gả tới đây, như vậy hai nhà sẽ thân cận hơn rồi.”



Chuyện không phải như thế.



Tình cảm của nàng và Lang Hoa rất sâu, nhưng cái này không thể gộp thành một chuyện mà nói được, “Có hôn ước là có hôn ước, lại nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã... Nhị ca cho dù có tốt hơn nữa, cũng đến sau người ta… Nhà chúng ta khẳng định không thể có ý định này.” May mà Quốc công gia và phu nhân không tùy tùy tiện tiện kết duyên cho Lang Hoa.



Vinh Quốc công phu nhân cẩn thận quan sát Mẫn Giang Thần, “Ta nghe nói, Lục gia đó cũng chẳng ra sao cả, trước đó còn gây ra thị phi, phụ thân của Lục Tam bị đích mẫu bắt gian, sau đó lại mơ mơ hồ hồ thiêu chết hắn ở trong phòng, Lang Hoa gả đến nhà như vậy, quả thực quá uất ức… ta thấy Cố lão thái thái tám phần sẽ huỷ hôn.”



Nói xong Vinh Quốc công phu nhân hỏi Mẫn Giang Thần, “Lang Hoa có nói cái gì với muội không? Muội ấy vẫn muốn gả cho Lục Anh sao?”



Mẫn Giang Thần cẩn thận suy nghĩ một chút không khỏi mờ mịt, hồi lâu mới nói: “Lang Hoa chưa nói là sẽ không gả.” Lần này nếu Lục Anh qua kỳ thi Minh Kính, hẳn sẽ cầu thân với Cố gia, nếu như đến lúc đó Cố gia không đáp ứng… như vậy sẽ như thế nào.



“Phu nhân,” Ma ma tổng quản vào phòng bẩm báo, “Danh sách tang tế của các nhà đưa đến đều ở chỗ này.”



Vinh Quốc công phu nhân mở danh mục quà biếu ra xem, ánh mắt rơi vào một hàng chữ: Lục gia Hàng Châu.



Vinh Quốc công phu nhân nhíu mày, “Người của Lục gia có tới tham gia tang lễ à?” Sao bọn họ lại không phát giác ra chuyện này.