Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 287 : Thoát thân
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Hoàng thượng nói mấy câu rồi rời khỏi Từ Ninh cung, ngay sau đó ngự thiện phòng liền đưa tới ba món ăn.
Từ Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm, rất ít thấy tình hình như vậy, huống chi đây chẳng qua chỉ là một bữa tiệc rượu nhỏ mà thôi, tiệc rượu của Thái hậu cùng các Thái phi, ngự thiện phòng cùng lắm chỉ dâng lên hai món điểm tâm.
Mặc dù Hoàng thượng chỉ nói hai câu, nhưng ánh mắt dừng ở trên người các nàng chốc lát mới rời đi.
Từ Cẩn Du cảm thấy rất sợ hãi.
Hôm qua, Hoàng hậu nương nương một mực cáo bệnh không ra khỏi cửa, lại cũng tới Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu vốn muốn mời Trần đại tiểu thư cháu gái của Hoàng hậu nương nương đến tiệc rượu, nhưng tối hôm qua vị Trần đại tiểu thư kia lại xuất cung rồi.
Đây không phải là một điềm tốt.
Nếu như là chuyện tốt thì người ta đã sớm tranh đoạt, làm sao có thể đến phiên Mẫn Giang Thần tới đây, vị Mẫn Đại tiểu thư này ở kinh thành cũng không có nhiều danh tiếng tốt, chức quan của Mẫn đại nhân lại không cao...
Gần đây trong cung đều bàn tán chuyện của Đông Bình Trưởng Công chúa, nàng ta còn nghe Thái hậu nói với nữ quan, tân Hoàng đế của Tây Hạ không phải con trai ruột của Trưởng Công chúa, ngăn cách tầng tầng, đặc biệt là ở trước mặt hoàng quyền, bây giờ mặc dù sống yên ổn vô sự với nhau, chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Dù Từ Cẩn Du không thể hạ kết luận, nhưng nàng ta có thể khẳng định, trước mặt là một bãi nước đục.
Tốt nhất nàng ta nên nghĩ đủ cách lui ra ngoài, phải nghĩ cách gì mới được đây?
Ăn xong tiệc rượu, Thái hậu liền muốn đến ngự hoa viên, mọi người vội vàng đi theo.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Từ Cẩn Du lặng lẽ đi tới bên cạnh Mẫn Giang Thần, “A thần,” Nàng ta hạ thấp giọng, “Tỷ có tin tức của Lang Hoa không?”
Từ Cẩn Du như sợ bị người khác nghe được, vừa nói chuyện vừa nhìn tiểu thư nhà Trang Vương phi bên cạnh.
Mẫn Giang Thần lắc lắc đầu, cũng chú ý tới mấy người Tề Ngọc Hoàn đang nghe các nàng nói chuyện, trước khi tiệc rượu chưa bắt đầu, mấy vị tiểu thư đã tụm lại bàn tán chuyện Lang Hoa, nàng nghe được trong lòng hết sức tức giận.
“Ta nghe nói,” Từ Cẩn Du nói, “Ở Tây Hạ, Lang Hoa tìm được phụ thân rồi.”
Thái hậu ngẩng đầu lên, “Nhị nha đầu muốn xin cho Lang Hoa cái gì?”
Tề Ngọc Hoàn suy nghĩ một chút mới nói: “Thần nhớ trong phòng Thái hậu nương nương có miếng đá hổ phách, nghe nói bên trong có một đoá hoa hạnh, thứ đồ này cho Cố Đại tiểu thư rất thích hợp.” Hạnh lâm thế gia, dĩ nhiên hoa hạnh thích hợp nhất với nàng ta.
“Lang Hoa không phải là lang trung gì cả,” Mẫn Giang Thần nói, “Cố gia cũng là thư hương môn đệ, chỉ là bởi vì bị Thẩm gia bức bách mới đến Trấn Giang làm hương thân.”
“Thái hậu nương nương có thể tín nhiệm Cố gia đưa dược liệu đến Tây Hạ, đối với Lang Hoa và Cố gia mà nói đã là ban thưởng lớn nhất.”
Mấy câu nói không tự ti cũng không kiêu ngạo, Thái hậu liên tục gật đầu, “A Thần nói có lý.”
Sắc mặt Tề Ngọc Hoàn lập tức tái xanh.
...
Mẫn Giang Thần từ trong cung trở về nhà, Mẫn phu nhân đã chờ ở cửa thùy hoa rồi.
Nhìn thấy con gái, Mẫn phu nhân lập tức hỏi: “Thế nào rồi? Đi vào cung đã nói những gì? Thái hậu nương nương đã mời những vị tiểu thư nào?”
Mẫn Giang Thần không khỏi kinh ngạc, lúc mẫu thân đưa nàng vào cung sắc mặt còn rất thoải mái, làm sao bây giờ lại như sắp gặp kẻ thù vậy.
“Mẫu thân,” Mẫn Giang Thần không hiểu, “Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Người đây là...” Lời còn chưa nói hết đã thấy Mẫn Hoài trong sân.
“Sao phụ thân cũng tới kinh rồi ạ?” Mẫn Giang Thần không khỏi kinh ngạc, bây giờ còn chưa đến lúc vào kinh báo cáo công việc.
Mẫn Hoài hiển nhiên có lời muốn nói, ánh mắt ông ta rơi xuống mặt Mẫn Giang Thần, mở miệng ra, hồi lâu lại không nói được gì cả.
Mẫn phu nhân nói: “Lão gia cũng chớ gấp, bây giờ còn chưa quyết định, chúng ta vẫn nên vào trong nhà từ từ nói cho A Thần nghe.”