Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 295 : Hương ngọc đầy cõi lòng

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Mưa càng lúc càng lớn, thuyền nhỏ của Ninh Vương giống như một phiến lá khô, tựa như lúc nào cũng sẽ bị mưa quật ngã.



Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.



Trái tim Đông Bình Trưởng Công chúa cũng chìm xuống.



Thấy hai hộ vệ sắp đẩy thuyền đến gần, động tác của Ninh Vương càng thêm lớn, làm cho thuyền không ngừng lay động, sắp lật đến nơi.



“Đừng đi nữa.” Đông Bình Trưởng Công chúa phân phó một tiếng.



Từng bước ép sát như vậy, rất có thể sẽ khiến cho Ninh Vương rơi vào trong hồ.



Làm sao đây?



“Quay về đi, các ngươi quay về đi, ta đang đợi Tĩnh muội muội của ta, nàng nói sẽ cùng ta đến hồ hái sen.”



Ninh Vương lớn tiếng kêu.



Mã Ngọc Thành không khỏi nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Ninh Vương nói tới ai thế? Tĩnh muội muội nào? Là Ninh Vương phi, hay là...”



Từ Tùng Nguyên giống như một pho tượng, sững sờ ở bên bờ, nước mưa làm ướt mi mắt ông ta, giống như nước mắt từ khóe mắt chảy xuống vậy.



Tĩnh muội muội, không phải là Tĩnh muội muội của Ninh Vương, mà là A Tĩnh của ông ta.



Ông ta cũng rất hy vọng A Tĩnh sẽ xuất hiện ở nơi này, sẽ ở trên chiếc thuyền nhỏ đó.



Ninh Vương điên rồi, ông ta cũng điên rồi hay sao? A Tĩnh đã chết nhiều năm như vậy...



“Mau đi gọi Lang Hoa qua đây.” Đông Bình Trưởng Công chúa lấy lại tinh thần.



Ninh Vương lúc trước coi Lang Hoa thành Tĩnh muội muội, nếu như Lang Hoa tới, Ninh Vương nhất định sẽ nghe theo lời nàng.



...



Phủ đệ Ninh Vương vô cùng hỗn loạn, tất cả người Tề đều đi đến đó, ngay cả cấm vệ trong cung cũng bị Đông Bình Trưởng Công chúa điều đi một ít.




Ninh Vương ở giữa hồ hiển nhiên cũng phát hiện ra Cố Lang Hoa, chìa tay ra, “Ngươi... ngươi là ai?”



Lang Hoa lại không chịu nói chuyện, chỉ là ngồi ở đó không hề nhúc nhích, yên lặng chờ.



Lòng Hồ Trọng Cốt như lửa đốt: “Phải làm thế nào mới được, chưa cứu được Vương gia, còn hại cả Lang Hoa, Lang Hoa của chúng ta không biết bơi.” Nói rồi nhìn về phía Đông Bình Trưởng Công chúa, “Trưởng Công chúa, mau nghĩ cách đi.”



“Đệ đệ,” Đông Bình Trưởng Công chúa hô lên, “Đệ không phải là muốn gặp Tĩnh muội muội sao? Tĩnh muội muội ở đây, đệ mau tới đây đi!”



“Tĩnh muội muội,” Ninh Vương luống cuống tay chân, đứng ở trên thuyền không biết như thế nào cho phải, hắn quơ hai tay, “Ta ở đây, ta ở đây.”



Ninh Vương cầm mái chèo lên gắng sức chèo về phía trước, dần dần hai chiếc thuyền càng ngày càng gần. Thuyền của Ninh Vương đi về phía trước, thuyền của Cố Lang Hoa liền lui về phía sau, hiển nhiên là muốn dẫn thuyền của Ninh Vương tới bên bờ.



Đây thật sự là một cách hay.



Mắt thấy thuyền của Ninh Vương sắp đến trước mắt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.



Ninh Vương lại như không hiểu sự lo âu của mọi người, cười nói với Lang Hoa: “Tĩnh muội muội, ta biết muội nhất định sẽ tới mà, chúng ta đã ước định rồi, muội sẽ không quên.”



Đông Bình Trưởng Công chúa thở dài, “Lang Hoa, phiền ngươi quá, nếu như không phải là ngươi, chúng ta thật không biết nên làm thế nào mới được.”



Hai chiếc thuyền cuối cùng dựa vào nhau, Ninh Vương nhấc chân muốn leo lên thuyền nhỏ của Lang Hoa.



Thân thuyền hơi đung đưa, dưới chân Ninh Vương lập tức lảo đảo, cả người ngã về phía trước.



Tiếng kinh sợ khắp bốn phía.



Ninh Vương ngã một cái như vậy nhất định sẽ rơi vào trong hồ nước.



Đúng lúc đó, Cố Lang Hoa trên thuyền bỏ lại ô trong tay, đứng thẳng người đưa tay ra ôm Ninh Vương vào trong lòng, bóng người hơi dừng lại một chút, mượn lực rơi xuống bên bờ.



Tất cả mọi người trợn to hai mắt.



Làm sao Cố Lang Hoa lại có thể có thân thủ như vậy.