Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 298 : Ngươi thua rồi

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Sự chần chừ của Lý thị đã thu hút sự chú ý của cấm vệ.



Bây giờ các nàng lui về cũng ắt sẽ bị kiểm tra.



Nên làm thế nào mới tốt? Trên trán Lý thị tràn đầy mồ hôi lạnh, một chén thuốc nho nhỏ đã khiến cho nàng ta hốt hoảng như vậy.



“Cô cô, khả năng chỉ là một chén thuốc mà thôi.” Cung nhân bên cạnh dè dặt nhắc nhở Lý thị.



Có lẽ cũng không có gì đáng ngại.



Một người cung nhân trong đó bưng chén thuốc lên uống, sau đó trả lại chén không cho cấm quân, mấy người uống thuốc xong cũng yên ổn đứng ở nơi đó.



Lý thị cũng cầm chén thuốc trong tay giơ lên đặt ở trên miệng, nhưng mà nàng ta không nuốt xuống nổi.



Ai biết thuốc này có ảnh hưởng gì tới thai nhi trong bụng nàng ta hay không, lỡ long thai có gì sơ xuất, nàng ta chạy đi thì còn có ý nghĩa gì nữa, mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua, chân trời giống như nứt ra.



“Mau uống đi, Cố Đại tiểu thư dặn rồi, nhất là nữ tử xuất cung, nhất định phải uống chén thuốc này, nửa đêm bên phủ Ninh Vương loạn như thế, chúng ta ở đây không thể để xảy ra sơ suất gì.”



Lý thị trợn tròn cặp mắt, tại sao nữ tử xuất cung lại nhất định phải uống thuốc.



Hơn nữa tại sao uống thuốc sẽ không xảy ra sơ suất.



Nhất định là thuốc phá thai.



Mấy ngày nay trong cung đang truyền, Đông Bình giữ các nàng lại chính là sợ trong bụng các nàng có con của tiên vương.



Cho nên lang trung đó mới nghĩ ra cách này.



Tay Lý thị khẽ run, thuốc cũng chảy ra, thuốc nóng hổi rơi vào ngón tay nàng ta, dường như muốn đốt cháy cả người nàng ta, nàng ta đã không tự chủ được sờ còi đồng trong ngực, đây là cung nhân đưa cho nàng ta, đồ dùng bảo vệ tính mạng trong tình huống khẩn cấp.



Nàng ta sợ hãi, thật sự sợ hãi.



Lý Phi suy nghĩ, chén thuốc trong tay cầm không chắc, lập tức rơi trên mặt đất.



Cấm vệ nắm chặt chuôi đao nhìn qua.
“Đi cửa tây,” Người đánh xe lập tức nói, “Cửa tây chính là người của chúng ta, sẽ mở cửa thành cho chúng ta.”



Phải đến cửa tây trước khi cấm quân đuổi tới.



Thường Hạo dẫn người chạy tới, vào giờ phút này bọn họ giống như là đi vào chỗ chết vậy, bởi vì tối nay phàm là ai bị bại lộ, nhất định sẽ bị bắt, sau khi trải qua thẩm vấn, rồi sẽ chết trên pháp trường.



Tối nay, hắn đã thua, từ lúc tiếng còi của Lý Phi vang lên, bố trí trước đó đã thất bại trong gang tấc.



Trước đây họ chỉ bí mật làm việc, cho tới bây giờ không hề để lộ ở trước mặt người khác, nếu chiến đấu mặt đối mặt, bọn họ căn bản không phải đối thủ của cấm quân, nhất là bây giờ Thái hậu nắm triều cục trong tay, quân đội của phủ Tây Bình đều nghe lệnh của Thái hậu, bọn họ có thể chạy đi đâu?



Phần thắng trong tay hắn đã ít đến mức đáng thương, hắn có thể làm chính là chạy đua thời gian với Thái hậu thôi.



Chỉ mong tất cả mọi người cố gắng, có thể đưa Lý Phi ra khỏi Tây Hạ.



“Cửa thành vẫn mở.” Người bên cạnh hô to một tiếng, trong lòng Thường Hạo vui mừng, gấp rút giục ngựa, cuối cùng hắn thấy được cửa lớn mở rộng.



Một chiếc xe ngựa cũng xông đến.



“Là xe của Lý Phi nương nương.”



“Là Lý Phi nương nương.”



Mọi người hô lên.



Xe ngựa chạy càng ngày càng chậm, còn chưa tới cửa thành thì dừng lại, sắc mặt Thường Hạo lập tức trở nên khó coi, người đánh xe đã không thấy đâu, chiếc xe trống không trong đêm mưa, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.



Thường Hạo nhảy xuống ngựa, từng bước một đi tới, cuối cùng hắn từ từ vén rèm xe lên.



Trong buồng xe có một người, bị bịt miệng trói tay chân, nghẹn ngào phát ra tiếng "ư ư" sợ hãi, Thường Hạo nhận ra nàng ta, nàng ta là cung nhân bên cạnh Lý Phi.



Hồi lâu, bốn phía truyền tới tiếng bước chân, cấm vệ mặc áo giáp vây lại.



“Thường đại nhân, ngươi thua rồi.”