Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 318 : Nhắc lại chuyện cũ
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Lang Hoa xuống xe ngựa, mắt thấy phụ thân bổ nhào vào trước mặt tổ mẫu, nàng đứng tại chỗ, ngực lại trướng lại đau.
Trong mắt tràn đầy nước mắt, chính là nàng lại có thể cảm giác được mình đầy mặt tươi cười, tâm tình khoái trá.
Đây là hỉ cực mà khóc.
Bọn họ người một nhà rốt cục đoàn tụ.
Cố Thế Hoành đứng lên cùng Lang Hoa một trái một phải giúp đỡ Cố lão thái thái đi vào nhà chính.
Trong phòng bày đặt hoa lan Cố Thế Hoành thích nhất, trường án bày đặt tình vũ thạch, bức hoành bên trên chính là gia huấn Cố gia.
Cố gia mới vừa đến kinh thành, lại đem tòa nhà bố trí cùng nhà cũ giống nhau như đúc, chính là vì làm cho ông nhìn thấy sẽ có cảm giác thân thiết. Cố Thế Hoành chỉ cần nghĩ lão mẫu thân mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông hắn về nhà, trong lòng hắn liền khổ sở giống như đao cắt.
Cố lão thái thái nói: "Lang Hoa phát hiện con còn sống, cũng đã bắt tay vào làm bố trí viện này."
Cố Thế Hoành nhìn Cố Lang Hoa rúc vào bên người Cố lão thái thái, thân ảnh một già một trẻ lại một lần nữa làm cho ông hai mắt đẫm lệ.
May mắn ông đã trở lại, nếu không vĩnh viễn không biết những điều này.
Cố lão thái thái ngồi xuống, lòng tràn đầy vui mừng, làm cho nàng có vẻ càng thêm tinh thần phấn chấn.
Cố Thế Hoành ánh mắt xẹt qua mọi người trong phòng.
Đem nội thị tiễn bước, Lang Hoa cùng Cố Thế Hoành giúp đỡ Cố lão thái thái đi vào trong phòng ngồi xuống, Khương ma ma mang theo người lui xuống, Tiêu ma ma nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.
Cố lão thái thái ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thế Hoành: "Lang Hoa nha đầu kia có phải là không đem chuyện Hứa thị nói cho con?"
Cố Thế Hoành gật gật đầu: "Lang Hoa tuy rằng chưa nói, nhưng mà trong lòng con đã rõ ràng."
Từ lúc cha con bọn họ gặp lại, Lang Hoa đều không hề đề cập tới Hứa thị, há mồm ngậm miệng đều là tổ mẫu như thế nào, Hứa thị giống như đột nhiên trong lúc đó không thấy.
Nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Lang Hoa đứa nhỏ này rõ ràng là bị thương, chỉ có trong lòng bi thương khổ sở, mới không muốn nhắc lại.
Cố lão thái thái thở dài: "Trấn Giang chiến loạn con cũng biết, cũng không biết Hứa thị khi nào thì cùng ngoại nhân cấu kết làm sinh ý, còn lừa gạo lương trong nhà ra ngoài," nói xong nhìn thoáng qua Lang Hoa, "Mấy năm nay nàng ta như thế nào lại trở nên phát rồ, ta một chút cũng không biết được, thế nhưng còn thiếu chút hại Lang Hoa, nếu không phải Lang Hoa gạt bỏ kẻ gây hại trong nhà, chúng ta còn không biết được là nàng ta."
Cố Thế Hoành nghe lời này sắc mặt trắng bệch, năm đó ông bị đạo phỉ cướp tiền tài, không nghĩ tới những người đó cầm tiền không đủ, còn bắt ông thẩm vấn có cùng Khánh Vương lui tới hay không, may mắn ông trốn được đi.
Án Khánh Vương mưu phản không phải là nhỏ, ông sợ bị người bắt được, gây phiền phức cho cả Cố gia. Vì thế tìm được một khối thi thể, châm phòng nhỏ, làm bộ như bị chết cháy, lại phát ra tín hiệu, làm cho lão Nhạc hỗ trợ ông thoát thân. An bài tốt hết thảy, ông cũng không có lập tức rời đi, mà là âm thầm quan sát, phát hiện Cố gia một mảnh bình tĩnh, không còn có người tìm tới cửa, ông mới yên lòng.
Cố Thế Hoành biết không thể lại về nhà, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm cho người nhà, dứt khoát đi Tây Hạ.
Cố Thế Hoành nói: "Sau này con nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, nếu bọn họ hỏi con chuyện Khánh Vương, hẳn là trong tay nắm chứng cớ, vì sao không tiếp tục truy tra, nhưng khi đó con đã tới Tây Hạ." Ông vốn định đến Tây Hạ một thời gian rồi trở về Trấn Giang, cẩn thận tra trận đuổi giết năm đó, nhưng mà sau khi tới Tây Hạ, cũng thân bất do kỷ.