Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 320 : Khuyên nhủ
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Tim Lang Hoa bỗng đập nhanh hơn.
Cố lão thái thái gật đầu: "Dù con không nói, ta cũng muốn từ bỏ hôn sự này." Những ngày này, bà đã suy nghĩ rất nhiều, nguyên nhân hậu quả bày ra trước mắt, hai nhà Cố, Lục không thể kết thân, đặc biệt là Thế Hoành đã trở về, chuyện của Hứa thị và Lục Văn Hiển khiến Thế Hoành không thể đối diện với người nhà Lục gia, càng không thể không có khúc mắc với Lục Anh.
Cố lão thái thái cầm lấy tay Lang Hoa: "Ta biết con cảm thấy Lục Anh rất tốt, nhưng đây là chuyện kết thân của hai nhà, với phẩm chất như Lục gia, chúng ta không thể tiếp tục dính líu đến họ, hơn nữa con có thù với Vương gia, nếu gả đến Lục gia ta thực sự không yên tâm, sống chung với người căm ghét con, thời gian dài sẽ khiến con mệt mỏi, con không thể suốt ngày lo giải quyết mối quan hệ này, càng không cần vì Lục Anh mà phải gánh vác mọi chuyện."
"Trừ phi, con thích Lục Anh đến mức không từ bỏ được," Cố lão thái thái nhẹ nhàng nói, "Trước mặt ta và phụ thân con, con hãy cho ta biết, con có thích Lục Anh đến mức đó không?"
Nàng có thực sự thích Lục Anh đến mức đó không?
Bản thân nàng cũng không trả lời được.
Một người ở bên cạnh lo lắng cho nàng nhiều năm như vậy, tình cảm này thật khiến nàng khó từ bỏ.
Cố Thế Hoành nói: "Bây giờ không còn như lúc trước nữa, trước kia hai nhà chúng ta là thông gia, nhưng bây giờ đã là kẻ thù. Con nghĩ xem, con sẽ phải phụng dưỡng Lục lão thái gia, Lục lão thái thái và Vương thị, mọi thứ của con đều sẽ liên quan đến họ, những chuyện xấu mà họ làm nhất định cũng sẽ liên lụy đến con."
Câu nói này dường như khiến lòng Lang Hoa trở nên kích động.
Bây giờ đã không còn như trước, nàng cứ luôn dùng tình cảm của lúc trước để cân nhắc mối quan hệ với Lục Anh, nếu bỏ qua kiếp trước mà tất cả mọi người đều không biết đó, nàng đã có thể sớm cắt đứt với Lục gia.
Nàng sẽ không còn là người mù lòa, cũng không cần nương tựa Lục Anh, nếu đặt tình cảm kiếp trước vào kiếp này, sẽ chỉ tồn tại nhiều mâu thuẫn hơn mà thôi.
Ví dụ như tổ mẫu, phụ thân, Cố gia và Lục gia.
Cố lão thái thái nắm chặt tay Lang Hoa: "Sao tay lại lạnh thế này."
Bàn tay ấm áp của tổ mẫu nắm lấy tay nàng, dường như muốn truyền hết sự ấm áp lên người nàng.
Lang Hoa gật đầu: "A Mạc còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa," A Quỳnh nói, "Chỉ đi đưa thư cho Mẫn đại tiểu thư, sao lại chậm chạp như vậy."
Không đợi nữa, Lang Hoa nói: "Ta đi tắm trước." Đường đi vô cùng vất vả, về đến nhà chỉ muốn ăn và đi tắm ngay.
...
Khi Mẫn Giang Thần đến, Lang Hoa vẫn chưa ra, A Quỳnh để Mẫn Giang Thần ngồi trong phòng: "Tiểu thư chúng tôi không biết Mẫn tiểu thư đến, người đợi một chút, A Mạc đã đi báo cho tiểu thư rồi…"
"Không cần giục muội ấy," Mẫn Giang Thần cười nói, "Ta đợi ở đây được rồi." Nàng vốn nên đến vào ngày mai, nhưng nghe tin Lang Hoa về thì không đợi được nữa, phải lập tức cùng A Mạc đến Cố gia.
"A Thần." Lang Hoa bước vào phòng.
Mẫn Giang Thần ngồi trên giường mang giầy thêu hoa lan xanh nhạt, mặt trắng bệch, mắt hiện lên vẻ buồn phiền, dáng vẻ rất tiều tụy.
Mẫn Giang Thần cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt Lang Hoa hồng hào, không hề giống như người vừa từ chiến trường trở về, tuy hơi gầy nhưng mặt tươi cười rạng rỡ. Tây Hạ là nơi khắc nghiệt, đừng nói là tiểu thư như bọn họ, cho dù là nam tử đã từng trải qua gió táp mưa sa, đến Tây Hạ rồi cũng sẽ trở nên tiều tụy.
Nhưng Lang Hoa căn bản không bị như vậy.
Nghĩ đến việc Lang Hoa đã trở về, nhưng nàng lại sắp ra đi, Mẫn Giang Thần vô cùng đau lòng, phút chốc không nói nên lời.
A Mạc thấy vậy vội lui ra ngoài.
Lang Hoa lấy khăn lau nước mắt cho Mẫn Giang Thần: "A Thần đừng khóc nữa, muội biết hết rồi, chuyện bọn họ muốn để tỷ đi Tây Hạ hòa thân."