Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 330 : Tên ngốc
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Ninh Vương phi dần dần trở nên im lặng, sở dĩ nàng ta làm vậy, vốn là để chuẩn bị cho việc tranh quyền trong tương lai của phủ Ninh Vương.
Nhưng giờ bị vạch trần, nàng ta chỉ có thể đem tranh quyền nói thành tư lợi cho mình, như vậy không chỉ sẽ không liên luỵ Vương gia, có lẽ nàng ta còn có một con đường sống.
Đây chính là nhắc nhở của Trình Nữ quan cho nàng ta.
Thái hậu muốn nàng ta cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân, nhận tội.
Phủ Ninh Vương sẽ bình an vô sự, nhưng Vương phi như nàng ta phạm lỗi, có thể cả đời đều không thể lật người.
Ninh Vương phi chợt căm hận.
Nếu Đông Bình Trưởng Công chúa có thể giơ tay tha cho nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ không bị ép tới con đường chết. Vì sao nhất định phải cắn chặt lấy nàng ta không buông.
Nhất định muốn nàng ta trả cái giá thê thảm như vậy.
"Thiếp đi," Ninh Vương phi nói, "Thiếp đi nhận sai với Hoàng thượng, dù Hoàng thượng muốn Vương gia bỏ thiếp về Hàn gia... "
"A Nguyễn, ta... vì sao ta phải bỏ nàng?" Ninh Vương đứng ngẩn ra đó, "Nàng yên tâm, ta... tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ta đi gặp Hoàng thượng cùng nàng."
Nước mắt Ninh Vương phi lại lần nữa rơi xuống.
...
Trên Cần Chính Điện, sắc mặt Hoàng đế tái mét, tay cầm mật sớ không ngừng run rẩy.
Giỏi, giỏi thật.
Đáy mắt Hoàng đế loé lên một tia hung ác, tàn bạo: "Trẫm thấy gan các ngươi rất lớn, dù thân ở Đại Tề, vẫn muốn kiểm soát Tây Hạ trong tay, ngươi bảo người tới Tây Hạ làm gì? Liên lạc ngoại tộc, ngấm ngầm rình mò hoàng quyền, thêm dầu vào lửa... Trẫm thấy các ngươi là có ý đồ mưu phản."
Tiếng nói sắc nhọn vang vọng trong đại điện, giống như một lưỡi đao, muốn chẻ xương cốt của nàng ta ra.
Ninh Vương phi đã run rẩy toàn thân, Thái hậu nói không sai, Hoàng thượng sẽ không giữ cho họ đường lui, bất luận nàng ta giải thích thế nào, một khi Hoàng thượng nhận định họ có ý mưu phản, từ nay về sau Phủ Ninh Vương liền nơm nớp sống qua ngày.
"Thiếp biết, có một ngày nhất định hai chữ mưu phản sẽ rơi xuống phủ Ninh Vương, Huệ Vương mưu phản, Khánh Vương mưu phản, Hoàng thượng chỉ còn lại một huynh đệ ngốc, hắn cũng sẽ mưu phản," Ninh Vương phi ngẩng mặt lên, trong mắt trống rỗng, trông vô cùng sợ hãi, "Từ khi thiếp gả tới Phủ Ninh Vương, liền nơm nớp lo sợ sống qua ngày, hoàng gia, Ninh Vương cho thiếp cái gì? Chê cười, nghi ngờ, ngoài một tước vị hữu danh vô thực cái gì cũng không có."
"Ngày tháng ở phủ Ninh Vương, còn không bằng nội thị bên cạnh Hoàng thượng người, không bằng con chó Thẩm Xương Cát chỉ biết cắn người khắp nơi đó."
Sắc mặt Hoàng đế tái mét, trên trán nổi gân xanh, dường như hận không thể lập tức xử chết lăng trì Ninh Vương phi.
"Thiếp đây ngoài của hồi môn năm đó, cái gì cũng không có. Vương gia ra ngoài, đến tiền ban thưởng hạ nhân cũng đều phải tính toán chi tiêu. Thái hậu nương nương chẳng qua ban thưởng cho Vương gia hai miếng đất, Hoàng thượng cũng phải phái Hoàng Thành Ti đi tra xét, Thái tử gia ở trong kinh lại có mười mấy trạch viện, ở bên ngoài ruộng tốt vạn mẫu, sao xưa nay Hoàng thượng lại chưa từng hỏi từ đâu mà có?"
"Thiếp nói cho Hoàng thượng, tiền bạc của Thái tử đều là ở Tây Hạ buôn bán muối trắng mà có."
"Thái tử biết hết người buôn muối, nếu không phải lần này bị Kim quốc bắt được, dù Lý Thường Hiển bị giết, Thái tử cũng sẽ có cách nhờ vả Đông Bình Trưởng Công chúa, tiếp tục ở Dác Trường muốn làm gì thì làm."
"Thiếp cũng không tham lam, chỉ muốn chút đặc quyền hoàng tộc, cũng giống như Thái tử, lợi dụng Dác Trường kiếm ít bạc, cho nên mới đi lấy lòng Đông Bình Trưởng Công chúa, hi vọng nắm được chứng cứ thông địch của Thái tử, đòi được chút lợi ích từ Thái tử phi," Ninh Vương phi nói rồi ngẩng mặt lên, "Như vậy, còn có thể để thiếp trông giống như một Vương phi, tránh cho mọi người sau này, coi hai phu thê chúng thần đều là kẻ ngốc."
Nghe được lời này, Ninh Vương đột nhiên trở nên thất kinh, không biết nói thế nào: "A Nguyễn, nàng không ngốc, nàng... nàng không ngốc... ta... ta mới là kẻ ngốc."
Ninh Vương phi cười lên: "Vương gia nói đúng rồi, ngài chính là kẻ ngốc, ai ai cũng biết ngài là kẻ ngốc, ngài là một Vương gia ngốc đến tiền bạc cũng không biết tính."
...