Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 339 : Trách mắng

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Thái hậu cũng nhíu mày: “Lang Hoa như vậy là chữa bệnh cứu người. Có câu nói rất hay, đã là y giả, trăm thứ không cấm kị.”



Tề Ngọc Hoàn mở to mắt, dường như không phát hiện mình thất lễ, sắc mặc tái nhợt lập tức nhận lỗi với Thái hậu nương nương: “Đều là Ngọc Hoàn không phải, Ngọc Hoàn không nên nói như vậy, Ngọc Hoàn chỉ là hiếu kì, còn... Cho rằng Lang Hoa muội muội sẽ không để tâm.”



Thái hậu sắc mặt bất ngờ: “Sau này không thể lại hỏi ra lời như vậy nữa.”



Tề Ngọc Hoàn vội khom người nhận tội với Lang Hoa, chính tay đem túi thêu hoa đưa cho Lang Hoa.



Đi về chỗ ngồi, Tề Ngọc Hoàn chớp chớp mắt với Tề Ngọc Chân.



Nữ quan vừa hay đưa Từ Cẩn Du và Hàng thị tới, Từ Cẩn Du đứng ở cửa lập tức cảm giác được không khí hơi bối rối trong phòng.



Hàng thị vào cửa hành lễ với mọi người.



Trên mặt Thái hậu đã hồi phục lại vẻ hiền từ lại cao quý, cười nói với Hàng thị: “Lão phu nhân trong nhà có khoẻ không?”



Hàng thị vội trả lời: “Thân thể của mẫu thân khoẻ mạnh, đã để Thái hậu nương nương lo lắng.”



Thái hậu gật gật đầu: “Lần này Từ đại nhân dù lập đại công ở Tây Hạ, ngươi ở trong nhà chủ trì việc nội trợ cũng không dễ, Hoàng thượng đã tổ chức yến tiệc cho họ ở phía trước, hôm nay mượn không khí vui vẻ này, Ai gia cũng góp vui ở Từ Ninh Cung.”



Hàng thị mím môi cười lên, đáp lại nói: “Vâng.”



Từ Cẩn Du bên cạnh đột nhiên oán trách Hàng thị, Thái hậu nương nương nói tới đây, bà ấy cũng không biết nói thêm vài lời để ứng phó. Trang Vương Trắc phi đều biết tranh thủ cho hai Quận chúa, Hàng thị lại không biết cách ứng phó trong những lúc này, chỉ là ngốc nghếch ngồi ở đó, chỉ biết gật đầu.



Từ Cẩn Du cắn chặt môi.



Ngồi một lát Thái hậu nương nương đứng lên đưa mọi người đến yến tiệc.



Lang Hoa lên trước dìu Thái hậu đứng lên, lại không cẩn thận làm rơi túi tiền Tề Ngọc Hoàn tặng cho xuống đất. Lang Hoa vội khom người nhặt, nắm được túi tiền, đồ bên trong lại thuận thế rơi ra.



Là ba miếng vàng lá.
Tề Ngọc Song giống như nghe hiểu ra: “So với Hồi Hột, nước Kim, ta... Cảm thấy Tây Hạ tốt hơn, Tây Hạ có Đông Bình Trưởng Công chúa, hơn nữa ta nghe nói, y phục của Tây Hạ rất đẹp.”



Nói tới cái này, hai người không cầm được mím môi cười lên.



Lang Hoa quay đầu, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đặt trên người mình, nàng không cầm được nhìn tới thì thấy Từ phu nhân Hàng thị.



Lang Hoa còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng hàm ý của ánh mắt đó thì...



“Cố Đại tiểu thư,” Tề Ngọc Song đã nói, “Mấy ngày nay ta có thể tới thăm ngươi không.”



Lang Hoa nói: “Đương nhiên có thể.”



“Vậy chúng ta nói rồi nhé,” Trên mặt Tề Ngọc Song là nụ cười lặng lẽ, “Ngươi đừng chê ta phiền phức đó.”



Lang Hoa cười nói, “Ta sẽ chuẩn bị sẵn những cuốn sách mang về từ Tây Hạ, Quận chúa có thể tới xem bất cứ lúc nào.”



Kiếp trước, con gái của Thư Vương hoà thân tới nước Kim, có lẽ đời này kiếp này đã có biến hoá mới, mọi người cũng đều sẽ không giống nữa.



Ăn xong yến tiệc, Thái hậu gọi Hàng thị tới nói đôi câu trước, mọi người đi về ngự hoa viên.



Từ Cẩn Du đỡ Thái hậu đi ở phía trước.



Hàng thị dần dần tụt lại phía sau, chỉ cần nghĩ tới khi Thái hậu nhắc tới Hàng gia, ánh mắt lạnh như băng đó, bà ấy liền biết lần này Đình Chi đúng là lành ít dữ nhiều.



Trong ngực truyền tới một cơn đau đớn, Hàng thị đột nhiên có chút thở không ra hơi.



“Từ phu nhân,” Một giọng nói trong trẻo vang lên, một đôi tay đỡ lấy bà ấy, “Người không khoẻ thì nghỉ ngơi một chút đi! Thái hậu nương nương đang nói chuyện với Thư Vương phi, sẽ không chú ý tới bên đây.”



Hàng thị ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Lang Hoa, không biết làm sao, bà ấy nhìn thấy đứa trẻ này liền cảm thấy thân thiết, giống như lão gia nói, Lang Hoa và A Tịnh có chút giống nhau, đôi mắt trong veo đó đặc biệt rất giống.