Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 346 : Từ hôn

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Nói tới Lục Anh, Cố lão thái thái và Cố Thế Hoành đều nhìn về phía Lang Hoa.



Nụ cười vừa nãy trên mặt Lang Hoa đột nhiên biến mất.



Cố lão thái thái nói, “Về phòng con đi! Hôn sự hai nhà vốn nên để phụ thân con và ta làm chủ.”



Nàng không nên ở lại đây, sự tồn tại của nàng chỉ khiến phụ thân và Lục Anh đều khó xử, Lang Hoa nghĩ rồi đi ra.



...



Lục Anh được người dẫn tới phòng của Cố lão thái thái.



Cố lão thái thái ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, bên cạnh là Cố Thế Hoành.



Dù trên mặt hai người đều mang nụ cười thân thiện, nhưng không khí trong phòng vẫn có chút kìm nén, dù Lục Anh đã có chút chuẩn bị nhưng tim vẫn đập nhanh vài nhịp.



Lục Anh lên trước hành lễ với Cố lão thái thái và Cố Thế Hoành.



“Mau đứng lên đi!”Cố lão thái thái vừa nói vừa quan sát Lục Anh.



Lục Anh đã cao hơn nhiều so với trước đây, trên mặt thêm vài phần vững vàng, trong mắt toàn là sự trầm lắng vượt ra khỏi tuổi tác của hắn, nếu không phải giữa Lục gia và Cố gia xảy ra những việc đó, có lẽ Cố lão thái thái còn cảm thấy con mắt của bà ấy năm đó không kém lắm, Lục Anh cũng coi như đã thành tài.



“Tổ mẫu con thế nào rồi?”Cố lão thái thái hỏi.



Lục Anh cung kính nói: “Sức khoẻ của tổ phụ không tốt lắm, tinh thần của tổ mẫu cũng không bằng trước đây, không chỉ phải đảm nhiệm bếp núc còn phải chăm sóc tổ phụ.”



Nghĩ tới bộ dạng hà khắc đó của Lục lão thái gia, trong lòng Cố lão thái thái không nhịn được mỉa mai: “Vương thị đâu? Bà ta thế nào?”



Lục Anh nói: “Mẫu thân tin phật, đã lập am đường trong phòng, lúc bình thường sẽ không ra khỏi cửa.”




Từ khi nào Cố Lang Hoa đã đi tới tận sâu trong nội tâm hắn, hình bóng của nàng khắc sâu trong đầu hắn.



Nhưng hắn dốc toàn lực, cuối cùng lại không cứu vãn được thái độ của Cố Thế Hoành.



Ngón tay của Lục Anh co lại, cuối cùng nắm chặt thành màu trắng xanh, thân thể của hắn bắt đầu nhẫn nhịn một loại đau đớn như có nghìn vạn mũi kim đâm vào trong huyết mạch của mình.



Cuối cùng hắn cúi người vái lạy: “Dì tổ mẫu, Cố Thế thúc, con là thật lòng thích Lang Hoa, xin hai người đừng dễ dàng huỷ cửa hôn sự này như thế.”



Bên tai là sự im lặng, không có ai đáp lời hắn.



Khoé miệng Lục Anh nổi lên một nụ cười đau khổ.



Hắn quá hiểu cảm giác như vậy, bất luận hắn cố gắng bao nhiêu, đối với người khác mà nói đều không đáng nhắc tới. Giống như lúc dì nương bệnh nặng, hắn dùng hết tất cả sức lực muốn giành cho bà ấy một cơ hội sống sót, kết quả cuối cùng chỉ là sự chế giễu lạnh lùng.



Hắn không nên lặp lại cảm giác đó nữa.



Hắn không nên buồn như vậy nữa.



Nhưng lần này sao hắn vẫn rơi vào, trừng trừng nhìn mình rơi sâu vào hố bùn không thể rút ra.



Vì sao chứ?



Vì sao loại đau khổ này hết lần này tới lần khác lại tái diễn.



Lục Anh cuối cùng quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.



Ngoài phòng, ánh mặt trời trên đầu đã bị mây che đi, gió lướt qua má hắn, khiến hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.