Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 362 : Hổ thẹn

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Lời của Từ Sĩ Nguyên làm Lục Anh ngây ra.



Từ Sĩ Nguyên cứ coi như thích hắn hơn nữa, cũng không nên nói ra lời như vậy, Từ Sĩ Nguyên nói như đinh đóng cột thế, giống như là trưởng bối của hai nhà vậy.



Nghĩ tới đây, Lục Anh hơi hơi nhíu mày.



“Đi thôi,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Nên vào trong rồi.”



Lục Anh quay đầu vái Từ Sĩ Nguyên một cái rồi bước nhanh vào Cống Viện.



Hồi lâu, cửa Cống Viện chính thức khóa lại.



Từ Sĩ Nguyên nhìn cửa lớn dường như nghĩ tới khi mình còn trẻ, Từ lão phu nhân không chịu để mình làm quan, ông ấy mượn quan hệ của Thái tử ở Hàng Châu lấy được thư tiến cử lén đi khảo thí.



Sau khi thi được Tiến sĩ, sợ bị người ta vạch làm người của đảng Thái tử, ông ấy nghĩ cách đến biên cương làm huyện lệnh, ông ấy sớm đã nhìn ra Thái tử là kẻ ngu xuẩn, sớm muộn cũng rơi vào kết cục như vậy.



Từ Sĩ Nguyên đi tới trong trà lâu ngồi xuống, hạ nhân lên trước nói: “Lão gia, ngài muốn ở đây đợi tin sao?”



Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu.



Không lâu sau, Từ Chính Nguyên vội vội vàng vàng vào cửa, nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: “Huynh còn ở đây uống trà... khắp nơi trong cung lòng người hoang mang, huynh thì không sốt ruột chút nào.”



Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Những sản nghiệp đó của ngươi không phải sớm đã bỏ ra hết rồi sao?”



Từ Chính Nguyên chép miệng: “Đúng thế, nhận được thư huynh từ Thái Nguyên gửi tới, đệ đã nhanh chóng cắt đứt qua lại với chỗ Thái tử, chỗ Thái tử bị điều tra, cũng không liên luỵ tới đệ.”



Từ Sĩ Nguyên hơi hơi nhướn mày: “Đây đã là rất tốt rồi, ngươi còn muốn gì?”



“Tài lộ,” Từ Chính Nguyên nói, “Cắt đứt tài lộ bên đây, phải nghĩ cách tiếp nối, đệ... không dễ gì sai người tìm tới Đường Bân, không ngờ lại xảy ra chuyện của Hàng gia.”




Cẩn Du không chỉ sẽ không giúp, có lẽ còn vội dứt bỏ quan hệ với Hàng gia, nhưng lời này, Từ Tùng Nguyên không tiện nhắc tới trước mặt Cố Thế Hoành.



Không phải đứa trẻ nào cũng có thể thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện như Cố Lang Hoa.



Từ Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta... biết... ta sẽ bảo Cẩn Du nói vài lời tốt, suy cho cùng đó là cữu cữu của nó.”



Cố Thế Hoành nói: “Nếu có tin, ta sẽ sai người đi thông báo cho huynh,” Nói rồi dừng lại, “Nhưng Cần Chính Điện suy cho cùng không truyền ra tin tức gì, những việc này người ngoài còn chưa biết, Từ huynh đừng tiết lộ ra, cứ coi như đối với người nhà cũng kín miệng như bưng.”



Từ Tùng Nguyên nói: “Cố huynh yên tâm.”



Hai người cứ thế từ biệt, Từ Tùng Nguyên không có lòng nào lên nha môn, dứt khoát trở về Từ gia, chui tọt vào thư phòng.



Nghe thấy tin Từ Tùng Nguyên trở về, Từ lão phu nhân cười lạnh: “Giờ hắn biết lợi hại rồi, người của Hàng gia căn bản chính là gia đình tai họa, lại dám đánh vang Trống Đăng Văn, ta phải xem xem Hàng Văn Đồng đó khi ra khỏi đại lao, trên người còn có mấy chiếc xương hoàn chỉnh.”



Hàng gia coi như xong rồi.



Giày vò như vậy, trước mắt chính là nhà nát người vong.



Từ lão phu nhân chậm rãi xoay phật châu trong tay, xem xem Hàng thị còn có mặt mũi nào về Từ gia.



...



Trong Từ Ninh Cung, Từ Cẩn Du đang nhẹ nhàng xoa vai cho Thái hậu.



Thái hậu dường như nghĩ ra một việc: “Ai gia nghĩ ra, Hàng Đình Chi là cữu cữu của ngươi phải không? Hàng gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi.”



Từ Cẩn Du đột nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức dừng tay lại: “Thái hậu nương nương trí nhớ tốt quá, Hàng Đình Chi chính là cữu cữu của thần nữ... Chỉ là ông ấy rời kinh nhiều năm... hai nhà rất ít qua lại, đặc biệt là sau khi tới Chân Định, liền bặt vô âm tín.” Nàng ta nhất định phải để Thái hậu tin, Từ gia và Hàng gia chỉ có danh nghĩa thông gia, như vậy Hàng gia xảy ra chuyện mới không liên lụy tới Từ gia.