Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 386 : Thất bại thảm hại

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Cố Thế Hoành nói rõ ràng chuyện của Triệu Nhị.



“Vi thần vốn dĩ đã xuống nha môn.” Trong mắt Cố Thế Hoành vẫn mang theo vài phần khiếp sợ và phẫn nộ, “Nghĩ tới việc vẫn còn mấy bản văn thư chưa ký, lúc này mới trở về đại lao, không ngờ bất ngờ gặp được Triệu Thừa Diễn ở đó.”



“Triệu Thừa Diễn đứng đó nói chuyện với Đường Bân, nhưng không hề có ai ngăn cản.” Cố Thế Hoành nói đến đây liền hít sâu một hơi, “Cho nên vi thần liền cho người trói Triệu Thừa Diễn và Tả Thừa Ân đang làm việc ở đó khi ấy lại.”



Sắc mặt Hoàng đế tái xanh.



Hoàng Thành Ti của hắn lại dám để một ngoại quan nhỏ nhoi tùy tiện ra vào vậy sao?



Hoàng đế nói, “Triệu Thừa Diễn nói gì với Đường Bân?”



Cố Thế Hoành nói: “Triệu Thừa Diễn nói, chỉ cần Đường Bân chịu tội danh và giữ mồm giữ miệng, không làm liên lụy đến người khác, người nhà phụ mẫu của Đường Bân sẽ có người chăm sóc.”



“Khẩu khí lớn lắm.” Hoàng đế cười lạnh, “Triệu gia hắn là cái thá gì, cũng dám thả một con em đến Kinh thành tác oai tác quái sao?”



Cố Thế Hoành chuyển quan bài của Triệu Nhị cho Nội thị, Nội thị đưa cho Hoàng đế xem.



Trên quan bài ghi rõ ràng ba chữ: Khôn Ninh Cung.



Quả nhiên chính là Hoàng hậu.



Hoàng đế không ngẩng đầu lên căn dặn thuộc hạ, “Đưa quan bài này đến chỗ Hoàng hậu!”



Nội thị thưa vâng.



Hoàng đế nói: “Triệu Thừa Diễn có chịu thừa nhận chuyện này hay không?”



Cố Thế Hoành dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Triệu Thừa Diễn nói, chính Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho hắn sau khi tiến cung lập tức đến Khôn Ninh Cung.”



Mọi chuyện đã quá rõ ràng.



Hoàng hậu có tham dự trong đó.



Cố Thế Hoành nói: “Hôm nay có liên quan đến Tả Thừa Ân cùng thân tòng quan, vi thần thẩm tra vụ án này e rằng không thỏa đáng lắm.”



Ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên người Bùi Khởi Đường đang đứng trên đại điện, “Ngươi đi cùng Cố Thế Hoành thẩm tra Tả Thừa Ân, trước buổi triều sớm mai trẫm phải biết được kết quả.”
Mặc dù Vương gia là một kẻ ngốc, nhưng nàng cũng không hề từ bỏ, bởi vì nàng biết sớm muộn gì cũng có một ngày, Vương gia sẽ giỏi hơn cả Hoàng thượng và Thái hậu.



“Đợi đến ngày đó, người chỉ cần vẫn còn nhớ đến thần thiếp là thần thiếp đã thấy vui rồi.”



Ninh Vương phi nói xong liền đứng dậy rời đi.



“Vương phi.” Ma ma Quản sự tiến lên nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”



Hoàng hậu bên kia xảy ra chuyện, nhất định sẽ khai nàng ra.



Ninh Vương phi nhìn về phía bầu trời đen như mực, thời điểm phong vân tế hội, có lẽ nàng không thể đợi được nữa rồi.



Ninh Vương phi nói: “Đem tất cả đồ cưới ta mang đến Vương phủ giao lại cho Quản sự trong phủ.”



Ma ma Quản sự ngẩn người: “Người muốn... Vương phi, chuyện không đến mức đó chứ, chúng ta thử nghĩ cách xem sao, nô tỳ đến phủ Vinh Quốc Công cầu xin Vinh Quốc Công.”



Ninh Vương phi lắc đầu, Hàn Chương và Cố gia qua lại thân thiết như vậy, lẽ nào lại không biết Cố gia muốn đối phó nàng sao? Nếu Hàn Chương xưa nay đều không hề nhắc đến nàng ta, sao nàng có thể hy vọng Hàn Chương sẽ giúp đỡ nàng trong lúc này chứ?



Không đâu, Hàn Chương đã hoàn toàn bị Cố Lang Hoa nắm chặt rồi.



Nhắc tới cũng thật buồn cười.



Chẳng lẽ tương lai Quốc Công phủ lại đi nghe lời một kẻ ngoại tộc sao?



“Trừ những thứ này.” Ninh Vương phi thở dài, “Lát nữa gọi tất cả Quản sự trong nhà đến phòng khách nghe ta căn dặn, cho dù những ngày này xảy ra chuyện gì trong phủ khắp trên dưới đều không được hoảng loạn.”



“Người đó đâu?” Ninh Vương phi căn dặn xong liền quay sang hỏi ma ma Quản sự.



Ma ma Quản sự vội nói: “Đang bị giam ở phòng chứa củi.”



Ninh Vương phi nghiêng đầu lại, “Ả có nói gì không?”



Ma ma Quản sự lắc đầu, “Không có, nha đầu này miệng kín như bưng, chỉ nói mình ngu ngơ không rõ chuyện gì, Hứa thị đó cũng chết rồi, nên không kiểm chứng được.



“Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.” Ninh Vương phi cười lạnh, “Nếu năm đó Hứa thị quả nhiên đã làm ra chuyện gì thất phụ đức thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Cố gia không để ta sống yên, ta cũng sẽ không để chúng được thoải mái đâu.”