Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 390 : Vừa mừng vừa lo

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Nhắc tới Từ Như Tịnh ánh mắt Hoàng đế như lóe lên.



Ninh Vương nghe Hoàng đế nói liền ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới nói: “Đúng... A Nguyễn nói đó không phải là A Tịnh, nàng ấy là Cố Đại tiểu thư... nhưng con cảm thấy đúng là nàng ấy... Hoàng hậu nương nương cũng nói đúng là nàng ấy... còn bảo con gọi nàng ấy như vậy, gọi trước mặt nàng ấy, sau lưng nàng ấy cũng gọi, nàng ấy chính là A Tịnh.”



Thái hậu đã nghe rõ ràng.



Người Ninh Vương gọi là “A Tịnh” chính là Cố Lang Hoa.



Hoàng hậu khi biết chuyện còn dung túng cho Ninh Vương tiếp tục gọi Cố Lang Hoa như vậy.



Thái hậu nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh: “Hoàng hậu tay cũng vươn dài đấy chứ, không những để cháu đến Hoàng Thành Ti, còn lợi dụng Ninh Vương để nắm lấy Cố gia, nàng ta muốn làm gì chứ? Chuyện của Từ Như Tịnh năm xưa đừng tưởng Ai gia không nhìn thấy thì không biết gì hết.”



Đôi mắt Hoàng đế khẽ tĩnh lại, dường như bị nói trúng tâm sự.



Thái hậu nói đến đây cố ý dừng lại một lát, quay đầu nhìn Ninh Vương: “Từ Như Tịnh đã chết rồi, người chết rồi, con vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa, cho dù hoàng huynh của con nay là thiên tử cũng không thể khiến người chết hồi sinh được.” Thái hậu dừng giây lát rồi cúi đầu nói tiếp, “Ta nói có đúng không Hoàng đế?”



Hoàng đế hắng giọng một cái, cố gắng giả bộ như không liên quan gì đến mình, nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện chỉ đến đây thôi, Trẫm đã hạ lệnh cho Bùi khanh điều tra rõ ràng vụ án này, cho dù là ai, chỉ cần điều tra ra có liên quan đến vụ án tham ô, Trẫm quyết không dung thứ.” Nói đoạn nhìn sang Thái hậu, “Mẫu hậu, cứ để Ninh Vương trong cung ở bên người một thời gian đi!” Qua những lời Ninh Vương vừa nói khi nãy, Hoàng đế đã chắc chắn rằng Ninh Vương không hề hay biết chuyện gì.



Nếu đã không biết thì hà tất còn làm khó một kẻ ngốc, tránh làm Thái hậu tức giận.



Thái hậu nghe vậy liền gật đầu, Hoàng thượng đứng dậy: “Trẫm vẫn còn tấu chương cần xử lý, mấy ngày này e rằng Hoàng hậu không rảnh để xử lí chuyện vụ trong cung, làm phiền mẫu hậu quan tâm rồi.”



Mẹ con hai người họ đã quen với những lời nói sáo rỗng như vậy.



Thái hậu không tỏ rõ thái độ gì, Hoàng đế cũng không nói gì thêm, quay người rời khỏi Từ Ninh Cung.



Trong điện yên tĩnh trở lại.
Từ Như Tịnh dựa vào cái gì mà cái gì cũng hơn nàng ta, cho dù là dung mạo hay tính tình dường như đều hơn hẳn nàng ta.



Nhưng điều an ủi đối với nàng ta đó là cuối cùng thì Từ Như Tịnh cũng chết, còn nàng ta được gả cho Ninh Vương. Tuy ban đầu nàng ta rất không cam tâm tình nguyện lấy tên ngốc đó, nhưng sau này, Vương gia thật lòng đối đãi với nàng ta, nàng ta đành ngày đêm bầu bạn bên cạnh Vương gia.



Tấm chân tình của nàng ta cũng coi như không trao nhầm chỗ.



Khi nàng ta cần Vương gia nhất, Vương gia đã chạy vào trong cung cầu xin cho nàng ta.



Ninh Vương phi chợt cười rộ lên.



Ma ma Quản sự thấy Vương phi điên cuồng vừa khóc vừa cười trong lòng không khỏi thấy bi thương, Vương phủ trên dưới hỗn loạn, Cố gia lại chặn bên ngoài đòi người, nhưng trong phủ chỉ có mình Vương phi chống đỡ.



Suy cho cùng Vương gia cũng chỉ là kẻ ngốc, nếu không sao lại rời khỏi Vương phi đúng vào lúc này chứ?



Nếu như là người bình thường làm ra chuyện như vậy có lẽ là kẻ bội tình bạc bẽo.



Phu thê vốn là đôi chim liền cánh, nay đại nạn giáng xuống lại đường ai nấy chạy.



Ma ma Quản sự thấy may mắn khi Vương gia chỉ là một tên ngốc, nếu không thì Vương phi còn đau lòng đến mức nào.



“Vương phi, người nghĩ xem nên làm thế nào? Cố lão thái thái có vẻ như không dễ dàng bỏ qua đâu... người có nên gặp bà ta không?”



Ninh Vương phi cười nhạt: “Cố gia thật sự không sợ bị mất hết thể diện hay sao?”



Cố Thế Hoành ngốc rồi, không lẽ Cố lão thái thái cũng ngốc luôn rồi sao? Được, như vậy cũng tốt, không cần nàng ta phải cho người đi khắp nơi tung tin, người Cố gia đã giúp sức làm thay rồi.