Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 41 : An bài

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lục lão thái gia lên xe, Lục nhị thái thái vội vàng phân phó hạ nhân, "Mau, quay về Lục gia."



Lục lão thái gia lại khoát tay áo, nếu đã tới, ông cũng không thể không biết kết quả, có lẽ Vương Nhân Trí còn có biện pháp thoát thân khác, có thể ở một khắc cuối cùng, thuộc hạ của Vương Nhân Trí tìm được phản tặc ở trong thôn trang.



"Lão thái gia, thân thể của ngài quan trọng hơn." Lục nhị thái thái không khỏi lo lắng, "Hay là trước cứ về nhà rồi hãy nói."



Ánh mắt của Lục lão thái gia gắt gao nhìn chằm chằm cửa chính trang viện của Cố gia.



Cuối cùng cũng có người đi ra, từ xa đã truyền đến giọng nói của Mẫn Hoài.



Đi theo phía sau chính là Hàn Chương, Hàn Chương thì đang cúi đầu hỏi chuyện Cố Lang Hoa dùng nước gạo nếp đổ bê-tông xây dựng tường thành, hai người nói chuyện rất vui vẻ.



Cuối cùng mới là vẻ mặt suy sụp của cha con Vương Nhân Trí.



Hiển nhiên cha con Vương Nhân Trí đã không còn chỗ ngồi ở Trấn Giang.



Nếu như ông không làm cái gì đó, nhất định sẽ bị Vương gia liên lụy vào.



Lục lão thái gia lên giọng, "Hiện tại lo lắng cho thân thể của ta... Nhà mẹ đẻ của ngươi lại làm những chuyện kia... Ngươi có biết hay không?"



Lục nhị thái thái cảm giác được ánh mắt mọi người giống như đang nhìn bà ta.



Lời nói của Lục lão thái gia giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt bà ta, nhưng mà trên gương mặt đau rát giác lại đang nhắc nhở bà ta rằng, Lục lão thái gia đang làm trò khiển trách bà ta ở trước mặt của mọi người.



Lục nhị thái thái lúng túng hốt hoảng, tại sao lại muốn ở chỗ này? Cho dù là hoài nghi bà ta thì cũng có thể trở về Lục gia rồi hãy trách cứ, tại sao lại muốn ở trước mặt mọi người làm cho bà ta xấu hổ không chịu nổi?


Rèm của nhã gian được nhấc lên, Từ Tùng Nguyên đi tới.



Lục Văn Hiển nhìn sang, Từ Tùng Nguyên mặc một thân màu xanh được may thẳng, trên mặt hồng quang toả sáng, thân thể gầy yếu lại không thể mập mạp được như hắn, nhưng vẫn thần thái sáng láng như vậy, chỉ là phong độ của người trí thức trên mặt quá đạm, dung mạo ít đi mấy phần linh xảo, sự kiêu ngạo của người đọc sách thủy chung vẫn chảy trong khung của hắn, mà đây chính là chỗ trí mạng nhất của hắn.



Chuyện con mọt sách không chịu khuất phục này, thời điểm ở Trấn Giang, bởi vì thê tử Hàng thị bỗng nhiên sắp sinh, máu chảy không ngừng mà lớn tiếng khóc to, nên cuối cùng mới cúi đầu hướng về phía Lục gia xin giúp đỡ.



Lục Văn Hiển nhớ lại cái này liền cảm thấy đắc ý, cho dù Từ Tùng Nguyên có phong quang đến đâu, thì ở trước mặt hắn cũng chỉ là một kẻ cùng đường nghèo kiết xác mà thôi.



Lục Văn Hiển cười cười tiến lên chuẩn bị chỗ ngồi thật tốt cho Từ Tùng Nguyên, rót rượu, nói chuyện hàn huyên một mạch lưu loát, "Nghe nói phu nhân và tiểu thư muốn đi vào trong kinh?"



Từ Tùng Nguyên mở miệng, trên mặt không có thần sắc đắc ý, "Chỉ là đi tham gia thọ yến của Thái hậu nương nương."



Lục Văn Hiển cười nói: "Cẩn Du nhỏ như vậy đã phải ra mắt với Thái hậu, nói vậy mấy ngày nay phu nhân nhất định rất lo lắng đi."



Người người đều cho rằng đây là một chuyện rất vẻ vang, nào có ai biết ở trong cung chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ dẫn tới họa lớn.



Từ Tùng Nguyên nói: "Mấy ngày nay cũng là khổ cho phu nhân, trong nhà mời mấy người ma ma từ trong cung đi ra để dạy dỗ Cẩn Du, nhưng cũng tiến triển một cách chậm chạp."



Cẩn Du thực sự quá yếu ớt.



Đứng một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, ngồi một hồi lại oán giận cái ghế quá cứng, để cho nàng học cấp bậc lễ nghĩa trong học cung, nàng liền bắt đầu nóng nảy, nói ma ma quát ba hét bốn với nàng.



Lục Văn Hiển nói: "Ta ngược lại có chọn được một người rất tốt muốn giới thiệu cho đại nhân, cũng là ta đúng lúc quen được, ngày trước đã từng hầu hạ Thái phi, đối với lễ nghi trong cung lại biết rất rõ ràng, quan trọng nhất là dáng vẻ của nàng rất hiền lành, nói không chừng tiểu thư nhìn thấy sẽ thích, liền học được quy củ cũng nhanh hơn một chút."



Lục Văn Hiển nói đến đây liền dừng lại một chút, "Huynh trưởng cũng biết ta hiểu biết về huyền học, có câu chẳng biết có nên nói hay không."