Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 413 : Tìm được chân tâm

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Tiêu ma ma rón rén lui ra ngoài.



Lang Hoa ngồi ở trên ghế gấm nhìn Bùi Khởi Đường.



Nàng nói có cảm giác quen thuộc, cũng không phải là bởi vì nàng và Bùi Khởi Đường tiếp xúc với nhau lâu, cho nên mới cảm thấy quen thuộc, mà là như có đoạn trí nhớ bị chôn giấu rất sâu, thỉnh thoảng bị lật ra, lộ ra màu sắc sáng rõ bên trong.



Hắn nằm ở nơi đó, mặt mày giãn ra, lộ ra sự trẻ trung mà thiếu niên nên có, thời gian dường như ngừng lại trong chốc lát.



Cảnh tượng mơ mơ hồ hồ trong trí nhớ của nàng, cũng dần dần trở nên rõ ràng.



Hình như cũng là lúc còn trẻ, hắn tựa vào thân cây hạnh, gió thổi cánh hoa màu hồng rơi đầy vai hắn, hắn ngẩng mặt lên, cặp mắt lóng lánh như sao, cười nhìn nàng: “Muốn xem con chim non kia không? Ta lấy xuống cho muội nhé?”



Trêu chọc chim non dưới tàng cây hạnh.



Kiếp trước nàng luôn cho rằng đó là hồi ức giữa nàng và Lục Anh, mỗi lần nhắc tới trước mặt Lục Anh, Lục Anh đều sẽ nói, đó là giấc mộng của nàng.



Nếu như tất cả đều không phải là mộng thì sao.



Lang Hoa muốn đưa tay ra sờ khuôn mặt hắn, xem xem sự thật và trong mơ có trùng hợp với nhau không, tất cả không phải là nàng suy đoán vô căn cứ, mà là chuyện thực sự tồn tại.



Ánh mắt hắn từ từ mở ra, mơ hồ rồi sau đó lập tức trấn tĩnh lại. Đôi mắt này cho dù là bao nhiêu năm sau, cũng đều có thể trong suốt như trước.



Hắn hơi kinh ngạc, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, hõm cổ đầy mồ hôi, dường như có thể soi ra bóng dáng nàng, chiếu vào vẻ mặt nàng lúc này. Mặc dù nàng có chút mờ mịt, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ ưu tư nồng đậm như mực, hồi lâu nàng khẽ cười, dường như cả gian phòng cũng sáng lên theo.



Bùi Khởi Đường không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng nhẹ, tựa như sợ sẽ quấy rối đến nàng, lại tựa như tất cả trước mắt đều là sương mù trước khi ánh nắng mặt trời dâng lên, nhẹ nhàng thổi sẽ tản ra.



Cho nên cả người hắn giống như con tò he động cũng không động, cứ như thế đối mặt với nàng.



Cho đến khi trong phòng truyền tới tiếng ríu ra ríu rít của Thanh Thanh, Lang Hoa mới hoàn hồn lại, thấy ngón tay mình đang đặt ở trên đuôi lông mày của Bùi Khởi Đường.



Lang Hoa như bị lửa đốt, lập tức rụt tay lại. Ý thức được chuyện gì xảy ra, gò má Lang Hoa lập tức đỏ lên. Không ngờ nàng thật sự đưa tay ra phác họa theo mi mắt hắn.



Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng rì rầm một câu, âm cuối dễ nghe phá vỡ bầu không khí lúng túng.




Bùi Khởi Đường không khỏi than thở trong lòng, khó trách Lang Hoa nói, người giống như Liễu Tử Dụ, nếu bây giờ không chú ý một chút, tương lai nói không chừng cũng sẽ bị người khác hãm hại.



Cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng sẽ không giấu diếm Liễu Tử Dụ.



Bùi Khởi Đường nói: “Kêu ngươi theo ta ra ngoài, như vậy thì, bất luận nam nữ nhìn thấy đều sẽ ngại vì đã không dày công chưng diện.”



Liễu Tử Dụ không hiểu.



Bùi Khởi Đường liếc mắt nhìn áo khoác trên người Liễu Tử Dụ: “Áo choàng thêu chỉ bạc này của ngươi không dễ có, nhất là cái túi thơm này của ngươi, bây giờ muốn nhờ người đi mua, cũng không chắc có thể gom đủ hương liệu bên trong.”



“Vật đi theo người, ngươi nói nó đắt, nó liền đắt. Ngươi thích rồi, đeo đến ngự tiền, sẽ càng có nhiều người làm theo, giá trị mới có thể cao hơn.”



Lúc này Liễu Tử Dụ mới chợt hiểu ra.



Hai người phóng người lên ngựa, mới vừa đi đến gần nửa kinh thành, đã có mấy thanh niên trẻ tuổi cũng đi theo.



Trên đường phố giữa kinh đô, nhóm người trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy qua lại như con thoi.



...



Tin tức truyền đến Phủ Trang Vương.



Từ Cẩn Du đang làm khách trong phòng Tề Ngọc Hoàn, mấy người thảo luận áo quần mặc ngày mai, nghe được đám người Bùi Khởi Đường mặc đẹp đẽ như vậy, trái tim Tề Ngọc Hoàn giống như bị nung nóng lên.



“Từ muội muội,” Tề Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, “Muội ở trong cung nghe được nhiều tin tức, các nữ quyến chuẩn bị mặc gì đi thế?”



Từ Cẩn Du dường như bị hỏi ngớ ra, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nghe nói chuẩn bị mấy bộ quần áo, dù sao lúc săn thú chúng ta cũng chỉ ở bên cạnh xem, không cần tốn công sức sắp xếp nhiều làm gì,” Nói tới chỗ này dừng một chút, “Quận chúa không cần ưu sầu, không phải Cố Đại tiểu thư đã tặng cho người bộ y phục người Hồ sao, Quận chúa mặc bộ quần áo đó là được.”



Tề Ngọc Hoàn trợn mắt lên, “Ai nói Cố Lang Hoa tặng ta y phục người Hồ?”



Lần này đổi thành Từ Cẩn Du kinh ngạc: “Không có sao? Vậy… chắc là ta nhớ nhầm rồi, Quận chúa đừng để ở trong lòng.”