Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 423 : Kẻ thế tội

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Lang Hoa dậy rửa mặt chải đầu sạch sẽ, sau đó đi thỉnh an Cố lão thái thái, đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng trong phòng, A Mạt tiến vào: “Phúc An Công chúa tới rồi.”



Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma, lộ ra biểu tình “ngươi thấy chưa”.



Quả nhiên bị nàng nói trúng rồi.



Tề Ngọc Song mặc bối tử màu vàng nhạt, cười yêu kiều đi vào cửa, thấy nha hoàn đang bưng thức ăn vào, liền kinh ngạc: “Sao bây giờ ngươi mới ăn sáng, đã là lúc nào… Cố lão thái thái không phải đã ăn rồi sao?”



Bình thường Lang Hoa hay ăn cơm cùng Cố lão thái thái, chỉ có điều gần đây nàng chạy loạn bên ngoài, khiến cho Cố lão thái thái đau lòng, quyết định để cho nàng ngủ thêm một lát, cũng không kêu nàng qua, thậm chí mở một phòng bếp nhỏ trong viện của nàng, tránh cho nàng phải ăn những đồ ăn mềm mà người già thích kia theo Cố lão thái thái.



Tề Ngọc Song nghe Lang Hoa nói những thứ này, mặt đầy hâm mộ: “Cố lão thái thái thật thương ngươi.”



Lang Hoa gật gật đầu, rất nhiều chuyện, tổ mẫu đều sẽ thay nàng sắp xếp ổn thỏa, người nhà ai cũng nói tổ mẫu không thể rời bỏ nàng, nhưng thật ra là nàng không thể rời bỏ tổ mẫu, chỉ cần không nhìn thấy tổ mẫu, trong lòng nàng sẽ cảm thấy thiếu gì đó.



Tình cảm của nàng với tổ mẫu và phụ thân, người ngoài rất khó thay thế.



Lang Hoa nghĩ tới đây, trước mắt thoáng hiện lên bóng dáng Bùi Khởi Đường, nàng không khỏi ngẩn ra, tại sao lại nghĩ tới Bùi Khởi Đường lúc này chứ.



Hai người thân thiết ngồi xuống nói chuyện.



Tề Ngọc Song thấp giọng nói: “Màn kịch hôm nay không biết có náo nhiệt không.”



Lang Hoa và Tề Ngọc Song nhìn nhau cười, náo nhiệt là chắc chắn rồi, nhưng náo nhiệt thế nào thì phải xem người trên đài là ai.



...



Trang Vương đang sống những ngày tháng kinh hoàng khiếp sợ, đã lâu ông ta không có cảm giác như vậy.



Sau khi Tiên hoàng qua đời, thế lực của Thái hậu quá nhỏ, ông ta đi nương nhờ lập tức được Thái hậu trọng dụng, từ đó về sau, cuộc sống liền thuận buồm xuôi gió.
Không có chứng cứ, đừng ai hòng hắt nước bẩn lên đầu ông ta.



...



Cung Khôn Ninh của Hoàng hậu.



Triệu phu nhân khóc thương tâm: “Đại lao của Hoàng Thành Ti nói gì cũng không cho vào, đã bao nhiêu ngày rồi, người thế nào chúng ta hoàn toàn không biết.”



“Nương nương người cũng không thể không quản, người phải nghĩ cách đi, không thể nhìn hắn chết được.”



Hoàng hậu cau mày ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, bà ta không phải là không muốn để cho Hoàng Thành Ti thả Triệu Nhị ra, nếu không bà ta cũng sẽ không mạo hiểm cho người đến Bùi gia một chuyến.



Bà ta hy vọng là Bùi Khởi Đường có thể nhấc tay ra.



Hoàng hậu nói: “Không phải đã nói xong rồi sao, hôm nay nhất định sẽ để cho các ngươi gặp nhau.”



Triệu phu nhân gật đầu liên tục: “Nhưng không có chút tin tức nào.” Bà ta chờ từ đêm qua tới bây giờ, hạ nhân Triệu gia canh giữ ở bên ngoài đại lao Hoàng Thành Ti, chỉ cần Hoàng Thành Ti bên kia chịu cho phép qua, bọn họ sẽ xông vào kiểm tra.



Không biết tại sao, Hoàng Thành Ti lại không chịu cho qua.



Nội thị vội vàng đi tới, tiến lên nói bên tai Hoàng hậu.



Trên mặt Hoàng hậu hiện ra vẻ phức tạp: “Ngươi đã nghe ngóng chắc rồi?”



Nội thị gật gật đầu: “Bùi đại nhân sáng sớm tiến cung, vẫn ở điện Cần Chính bây giờ còn chưa ra ngoài, Hoàng thượng mới vừa triệu kiến Cố đại nhân của Hoàng Thành Ti, hẳn là đã có kết quả.”



Ánh mắt Hoàng hậu giật giật, theo lý mà nói có kết quả hẳn là chuyện tốt, nhưng sao bà ta lại cảm thấy thấp thỏm bất an?