Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 425 : Nợ máu trả bằng máu

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Triệu đại lão gia đập tay lên mặt bàn: “Bọn chúng sao lại dám làm như vậy. Cho dù là Hoàng Thành Ti cũng không thể tùy tiện đưa Hoàng thân quốc thích lên đại hình.”



Tại sao lại không thể?



Triệu phu nhân nhớ tới Huệ Vương và Khánh Vương, người nào sau khi bị bắt mà không phải chịu qua hình phạt, nha môn khác thì khó mà nói, Hoành Thành Ti ngoại trừ Hoàng Thượng ra, thì không chịu bất kỳ sự ràng buộc của người nào cả.



“Lão gia,” Triệu phu nhân siết chặt y phục trước ngực, “Người phải cứu Thừa Diễn về đi, nếu như Thừa Diễn có bất trắc gì, thiếp cũng không sống nổi nữa.”



Sao có thể thế được, từ trước tới nay đều là ông ta thẩm tra người khác, từ trước tới nay chưa từng nghĩ có người sẽ thẩm tra con trai ông ta.



“Là kẻ nào, kẻ nào trong Hoành Thành Ti kêu thi lệnh?” Triệu đại lão gia nhìn Quản sự, “Có phải là tên Cố Thế Hoành đó không?”



“Không phải,” Quản sự nói, “Tiểu nhân có hỏi rõ rồi, không phải là Cố Thế Hoành, mà là Bùi Khởi Đường, những ngày này Nhị gia đều nằm trên tay Bùi khởi Đường, Bùi Khởi Đường hạ lệnh, trừ hắn ra, bất kỳ ai cũng không được thẩm vấn Nhị gia.”



Hóa ra là hắn.



Cái tên tiểu tử đó, thật sự cho rằng đánh thắng trận, thì có thể không coi ai ra gì sao, hôm nay Bùi Khởi Đường để cho người của Triệu gia phải vào đại lao, ngày mai hắn nhất định phải trả lại, ông ta phải cho Bùi Khởi Đường biết cái gì gọi là báo ứng.



Bùi Khởi Đường gieo gió, ông ta sẽ trả lại bão, nếu như Thừa Diễn có chuyện không may, trong tay Bùi Khởi Đường dù cho có mạng của người Triệu gia, Triệu gia nhất định phải bắt hắn lấy mạng đền mạng.



Triệu đại lão gia gọi phụ tá vào trong phòng, sau khi thông suốt, cơn giận của Triệu đại lão gia cũng nguôi đi, đầu óc cũng dần dần minh mẫn.



Phụ tá nhân cơ hội khuyên giải: “Lão gia không thể vì kích động mà làm hỏng đại sự, càng lúc này lại càng phải cẩn thận suy nghĩ mới được. Tên Bùi Khởi Đường kia dù tuổi còn nhỏ, nhưng có thể bắt sống được vua của Tây Hạ, có thể thấy hắn cũng không phải hạng vũ phu hữu dũng vô mưu đâu.”



Gân xanh trên trán Triệu đại lão gia giật giật, tựa như lập tức muốn bắn ra, ông ta đứng lên đi đi lại lại ở trong phòng, “Ý của ngươi là gì?”



Phụ tá nói: “Trong tay Bùi Khởi Đường còn có vụ án khác đang tra cứu.”




Cũng may Ninh Vương tính khí trẻ con, chỉ cần bà ta dùng chút chuyện phân tán sự chú ý của hắn, tâm tình của hắn liền có thể tốt lên.



Trình nữ quan nói: “Vương gia cứ như vậy cũng không phải cách hay, người cũng không thể giữ mãi Vương gia lại Từ Ninh Cung.”



Nói cho cùng, Ninh Vương cuối cùng vẫn phải trở về Phủ Ninh Vương.



Thái hậu hiền hoà nhìn Ninh Vương đứng trong bụi hoa: “Vẫn phải có người chăm sóc hắn, Ninh Vương phủ bây giờ loạn không ra cái dạng gì, phải có người đến trông nom.” Mấy ngày nay bà ta xem xét nữ quyến trong kinh một lượt, vậy mà không có lấy một người thích hợp làm Ninh Vương phi.



Trình nữ quan dìu Thái hậu ngồi xuống ghế.



Thái Hậu nói: “Ai gia năm đó không dễ gì mới tuyển chọn được Hàn thị, lại không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay... Ai gia thật sự là già rồi, lỗ tai không còn tốt, ánh mắt cũng mơ hồ, người ở bên cạnh cũng bắt đầu có ý đồ,” Nói rồi khẽ cười, “Chờ thu xếp ổn thoả xong cho Ninh Vương, Ai gia cũng nên lui về với Tiên hoàng thôi.”



Trình nữ quan nghe những lời này sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức khom người nói: “Thái Hậu nương nương phượng thể duyên niên an khang, bất kể là Đại Tề hay Ninh Vương đều không thể thiếu người được.”



“Ngươi đừng sợ,” Thái hậu bưng chén trà lên uống, “Ai gia chỉ là nhất thời cảm khái thôi.”



Trình nữ quan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Mẫu thân” Ninh Vương ngồi xổm cách đó không xa vẫy vẫy tay, “Người nhìn xem, những đoá hoa này đẹp quá.”



“Hài tử ngốc này,” Thái Hậu cười ánh mắt cong lên, “Hắn trái lại hết sức chân thành, Ai gia chỉ hy vọng có người có thể thay Ai gia ở bên cạnh hắn, đừng để cho hắn lại bị tổn thương.”



“Nhưng người này quả thực quá khó tìm.”



Trình nữ quan hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt không khỏi loé lên: “Thật ra thì không phải không có người nào để tuyển, còn phải xem trong lòng Thái Hậu nương nương nghĩ như thế nào thôi.”