Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 428 : Thái hậu uy vũ

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Trong viện chỉ có mấy con hạc tiên phun sương mù trong miệng ra.



Hoa mẫu đơn bày trên mặt đất đang khoe sắc kiều diễm.



Đây là phòng ấm dày công bố trí trong cung, mới có thể khiến cho mẫu đơn tranh nhau nở rộ lúc này, mặc dù biết được, đây nhất định là Thái hậu nương nương an bài, nhưng vẫn khiến cho người ta thấy giống như tiên cảnh.



Cung nhân cũng đã thay đổi trang phục, vấn tóc thật cao, từ xa nhìn lại giống như tiên nga vậy.



“Các vị phu nhân, Thái hậu nương nương đã ở bên trong rồi.” Nữ quan thấp giọng nhắc nhở, mọi người mới lấy lại tinh thần.



Rèm lưu ly ở khách sảnh được vén lên, đèn lồng trong phòng rũ xuống, sương mù lan toả, toả ra ánh sáng ấm áp.



Trên vị trí chủ toạ không thấy bóng dáng của Thái hậu nương nương đâu cả, mọi người đứng tại chỗ nhìn quanh.



Thư Vương phi nói: “Vốn cho là đốt lò hương cũng đã rất tốt rồi, bây giờ mới biết, hương là dùng như vậy,” Nói rồi nhìn về phía Trang Vương phi, “Chỉ là cái này phải dùng bao nhiêu hương liệu mới có thể được như vậy?”



Trang Vương phi không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩn người tại đó hồi lâu mới phản ứng được, “Ta cũng không biết… Vương gia của chúng ta không thích xông hương, trong phủ chúng ta từ trước tới giờ cũng chưa hề dùng tới.”



Thư Vương phi che miệng cười: “Trong cung mỗi năm đều ban thưởng xuống, không dùng chẳng phải là đáng tiếc sao, ta đã dùng hết tặng phẩm năm nay rồi, trong thư phòng đốt lư hương, mùi ngửi rất thoải mái.”



Trang Vương phi không khỏi hối hận, bà ta sao lại có thể quên mất việc hàng năm trong cung ban thưởng hương liệu chứ, bây giờ mà nói lại, ngược lại giống như cố gắng lấp liếm.



Đều là bởi vì trong viện bỗng nhiên lại có nhiều hương như vậy mới khiến cho lòng bà ta rối loạn, thật ra thì suy nghĩ một chút có cái gì là không thể chứ, trong kho riêng của Thái hậu nương nương còn không có những thứ này sao?
Tề Ngọc Hoàn trợn mắt há mồm.



Trang Vương phi cũng trợn to hai mắt, đứng yên tại chỗ.



Nhưng trong lòng Trang Vương phi đã rõ, xảy ra chuyện lớn rồi.



Thái Hậu nói: “Ai gia luôn nghĩ, chẳng qua chỉ là Tiết Độ Sứ, vì sao phải mạo hiểm tham ô chỗ quân lương đó như vậy, tiền hắn tham ô nhiều như vậy lại chạy đi đâu rồi, những chuyện xấu đó của Đường gia ở Chân Định, vẫn là lúc Tiên hoàng còn sống đã ban cho, sau khi Tiên hoàng bị bệnh, liền giao rất nhiều người cho Ai gia, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Đường gia.”



“Bọn họ cũng đều trở thành đảng của Thái hậu trong miệng kẻ khác, tốt… coi như Ai gia thật sự có đảng của Thái hậu, lần này đảng của Thái hậu xảy ra chuyện, gây ra đại án tham ô, Ai gia cũng không tránh khỏi liên quan,” Thái hậu nói tới đây, đưa tay ra cho Trình nữ quan đỡ đứng lên, đi mấy bước tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.



Hương khói trong phòng tranh nhau bay ra ngoài cửa sổ, trong phòng cũng dần dần sáng lên.



Lúc này đám người Trang Vương phi mới phát hiện, bọn họ chỉ cách Thái hậu một tấm bình phong.



“Những năm nay, Ai gia cũng bị những thứ khói mù này làm mờ mắt, đứng ở trong phòng, chỉ có thể dựa vào phán đoán, không nhìn được người thật, không biết những người ở bên cạnh này rốt cuộc sẽ thành dạng người gì nữa,” Thái hậu khẽ cười, “Cho nên, Ai gia nhất định phải tra xét rõ ràng, tránh cho người bên ngoài cho là, các ngươi làm xằng làm bậy, là bị Ai gia xúi giục, Ai gia không thể gánh nổi tai tiếng này.”



“Ai gia hỏi Lang Hoa, những thứ đáng tiền nhất trên thị trường, Lang Hoa nói cho ta biết là đá quý và hương liệu, những thứ này trong kho Ai gia có, nhưng từ trước tới giờ Ai gia chưa từng nghĩ tới việc dùng chúng, bây giờ cuối cùng cũng có thể có ích rồi.”



“Vì vậy Ai gia để cho Cố Lang Hoa lấy những hương liệu đó ra, khiến các ngươi tâm trạng không yên, chỉ cần các ngươi sợ rồi, tất nhiên sẽ xảy ra sai xót, đúng như dự đoán, các ngươi cho người vận chuyển những thứ này ra khỏi kinh thành.”



“Các ngươi cho là như vậy thì sẽ an toàn, sau đó liền muốn chĩa mũi nhọn vào Cố gia để gây nên phong ba, nhưng lần này không giống trước đây, lần này các ngươi không còn là đảng của Thái hậu nữa,” Thái hậu từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn về phía Trang Vương phi, “Không còn là Hoàng thất của Đại Tề nữa, các người cùng lắm chỉ là tội thần của Đại Tề, các ngươi thẹn với giang sơn tổ tông, càng thẹn với lê dân bách tính Đại Tề.”