Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 436 : Câu kỷ lên sân

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Nên tới vẫn phải tới...



Trình nữ quan nói: “Nội thị trong cung Hoàng hậu nương nương cũng đang nghe ngóng tin tức khắp nơi.”



Thái hậu cười lạnh một tiếng, Hoàng hậu cũng biết lo lắng sao, bà ta còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ vui mừng nhìn thành quả. Có điều, nhiều năm như vậy Hoàng hậu mới muốn can thiệp, không khỏi hơi chậm một chút.



“Thư Vương ở đâu rồi? Bây giờ trong trưởng bối hoàng tộc, người có thể nói chuyện cũng chỉ có Thư Vương.



Trình nữ quan nghe Thái hậu phân phó, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.



Thái hậu đã lâu không nhúng tay vào chuyện của Hoàng thượng, bây giờ muốn mời Thư Vương tới, chính là không định giữ lại mặt mũi cho Hoàng thượng.



Trình nữ quan nói: “Thư Vương gia đang đánh cầu với Trang Vương gia.”



Thái hậu thu lại ánh mắt, Trang Vương vẫn còn có tâm trạng đánh cầu, là vì chắc chắn có thể lợi dụng Triệu gia để thoát thân, tính toán như vậy, đúng là khó ưa.



Thái hậu nói: “Trang Vương cũng không nghĩ xem, sau khi chuyện này ầm ĩ lên, Ai gia còn tin tưởng hắn sao. Hắn giấu chuyện Triệu gia nhiều năm như vậy, chính là suy nghĩ có một ngày dùng nó để trao đổi lợi ích.”



Trình nữ quan gật gật đầu, trước đây Thái hậu là nể tình xưa, biết rõ phủ Trang Vương ở bên ngoài tay chân không sạch sẽ, nhưng cũng không nói ra, lần này không giống như thế... Thái hậu chắc sẽ không tha thứ cho Trang Vương nữa.



Thái hậu suy nghĩ một chút: “Hiện giờ Ai gia lo lắng nhất chính là, Trang Vương biết quá nhiều chuyện, hắn vì bảo vệ tính mạng mới khai ra Triệu gia với Ai gia. Đến chỗ Hoàng đế, rất có thể sẽ phản lại Ai gia, nói bí mật ở chỗ Ai gia cho Hoàng đế nghe, cho dù là giả, Hoàng đế cũng sẽ tin.”



Trình nữ quan hiểu, đây mới là điều khiến Thái hậu lo lắng nhất.



Những lời đó của Trang Vương phi, chính là muốn để cho Thái hậu ném chuột sợ vỡ bình, nếu không vào giờ phút này Trang Vương cũng sẽ không đi theo bên cạnh Hoàng đế, chỉ cần bên Thái hậu có tin tức, Trang Vương lập tức sẽ quy hàng Hoàng thượng, đến lúc đó Thái hậu sẽ phiền phức.



Vậy phải làm thế nào đây.




Ánh mắt Trang Vương trầm xuống, Bùi Khởi Đường muốn thẩm vấn ông ta ở chỗ này sao?



Nơi này không phải là đại lao Hoàng Thành Ti, cũng không phải là phòng chứa củi của Bùi gia, lời như vậy ông ta có thể không cần để ý.



“Trang Vương gia,” Bùi Khởi Đường nói tiếp, “Ngài có thể không quen hắn, nhưng hắn lại quen ngài, còn để cho ta chuyển lời cho ngài, hắn ở trong đại lao rất cô đơn, xin ngài nhất định phải đi thăm hắn một chút.”



Câu này, giống như một cây chuỷ thủ, đâm thẳng vào ngực Trang Vương.



Sắc mặt Trang Vương hơi vặn vẹo, thân thể giống như trúng một đòn nặng nề, cả người lảo đảo muốn ngã.



Đỗ Kỳ Trọng đã chết, làm sao có thể ở đại lao?



Rốt cuộc là cái chết của Đỗ Kỳ Trọng có ẩn tình khác, hay là Bùi Khởi Đường đang cố làm ra vẻ huyền bí.



Trang Vương cười nhạt: “Đỗ Kỳ Trọng kia có liên quan gì đến Bổn vương.”



“Đỗ Kỳ Trọng nói, trong tay hắn có quyển sổ, tiền tham ô những năm này, đều ghi chép trong đó,” Bùi Khởi Đường nói rồi dừng một chút, “Hắn cũng rất oan uổng, những thứ kia cũng không phải là tiền lương hưởng không, mà là tiền lương còn thiếu Sương quân. Chỉ có điều những Sương quân kia bị người ta mang đi chạy đội buôn, vận chuyển hàng lậu. Chức quan của hắn thấp, lời nói không có trọng lượng, cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể coi như không thấy những chuyện này.”



Sắc mặt Trang Vương trở nên tái nhợt, ông ta kinh ngạc nhìn Bùi Khởi Đường.



Sao Bùi Khởi Đường lại tra ra những chuyện này.



Đỗ Kỳ Trọng chưa chết, nếu không sao có thể khai nhận những chuyện này, Trang Vương siết chặt dây cương trong tay.



Ông ta bị lừa rồi, Đỗ Kỳ Trọng “chết” nói không chừng chính là muốn để cho ông ta yên tâm buông lỏng cảnh giác.