Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 442 : Đưa tin

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Ánh mắt Từ lão phu nhân rơi vào hai cái hộc hoa, bà ta đi lên trước bưng lên ngửi một cái, trong hộc hoa phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, đưa tay ra sờ bên trong bình, còn có chút ẩm ướt.



Hộc hoa này vừa rồi mới được dùng, sau đó vội vội vàng vàng đưa tới Từ gia.



Hoàng hậu bên kia xảy việc gấp, hơn nữa chuyện này có có liên quan đến Từ gia, trừ cái chết của Từ Như Tịnh ra, Từ lão phu nhân không nghĩ ra được chuyện nào khác.



Đúng là tai hoạ.



Chết nhiều năm như vậy, vẫn còn gây ra phiền toái cho bà ta.



Chuyện này rốt cuộc như thế nào, bà ta phải đến hành cung gọi Cẩn Du tới hỏi xem, mới có thể có kết quả.



May mà Cẩn Du ở bên cạnh Thái hậu, nếu không bà ta thật không biết quyết định thế nào.



Đáng giận nhất là Hàng thị, ở hành cung mà không làm được chuyện gì.



Trên mặt Từ lão phu nhân lộ ra nụ cười lạnh.



...



Lang Hoa xuống xe, đi thẳng vào đại lao Hoàng Thành Ti.



Trong đại lao truyền ra mùi thuốc nhàn nhạt.



Cố Thế Hoành vui mừng cười, sợ rằng từ khi đại lao Hoàng Thành Ti thiết lập tới nay, lần đầu tiên có cảnh tượng như vậy.



Trước đây muốn đi ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, chỉ có con đường chết. Bây giờ ông ta phải sửa đổi quy củ này, làm cho cả Hoàng Thành Ti đều thay da đổi thịt, trở nên khác hẳn trước đây. Đây mới là chuyện Cố Thế Hoành muốn làm.



“Quá đã.” Tiếng ngâm nga truyền tới.



Tào Gia lau sạch rượu trên môi, trên mặt xuất hiện vẻ thỏa mãn.
Ông ta vốn không muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế nữa.



Nhưng lời của Cố Đại tiểu thư, khiến cho ông ta nghĩ thông suốt, có lẽ biến hóa của triều cục, có thể sử dụng cho ông ta, như vậy ông ta càng có thể khiến cho nhiều người được minh oan hơn.



Cố Đại tiểu thư có phải là có ý này hay không?



Tào Gia nhìn bóng lưng Cố Lang Hoa, rơi vào suy nghĩ.



...



Lang Hoa từ đại lao Hoàng Thành Ti đi ra, đang định lên xe ngựa thì Bùi Khởi Đường lại giục ngựa tới: “Ta đưa nàng trở về hành cung nhé!”



Lang Hoa biết Bùi Khởi Đường có lời muốn nói, gật gật đầu, để cho Bùi Khởi Đường đỡ nàng lên ngựa.



“Bên hành cung thế nào rồi?” Lang Hoa thấp giọng hỏi.



Bùi Khởi Đường nói: “Thư Vương được đưa đến Tây Các nghỉ ngơi, nhà Vinh Quốc Công có việc, đã rời khỏi hành cung. Ta đi ra điều động đội ngũ cấm quân, trong ngoài hành cung có hơn ngàn cấm quân canh giữ.”



Lang Hoa hiểu rõ: “Cho nên chuyện của Triệu gia còn chưa truyền ra,” Nói rồi hé miệng cười, “Nói vậy, đáng thương nhất là Thư Vương gia rồi. Thái hậu nương nương tin tưởng huynh trưởng và huynh sẽ không tùy tiện để tin tức lộ ra ngoài, chỉ có Thư Vương gia ở trong lòng Thái hậu, không quá đáng tin... Cho nên dứt khoát đưa ông ta đến Tây Các giam lại, chỉ sợ phải đợi đến ngày mai mới có thể thả về nhà.”



Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng: “Thư Vương gia cũng rất thoải mái, vừa rồi còn uống hai bầu rượu say khướt, đã ngủ rồi, sợ rằng toàn bộ hành cung, chỉ có ông ta ngủ yên ổn nhất.”



Nghĩ tới cái này, Lang Hoa cảm thấy buồn cười, Hoàng thượng uống đan dược lại uống rượu, bây giờ Thái hậu nương nương nhất định đang nghĩ đủ cách để cho ông ta tỉnh lại, có thể tưởng tượng được sẽ bị dày vò thành hình dáng gì.



“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường bỗng nhiên kéo ngựa lại, “Ta đi ra ngoài là có lời muốn nói với nàng.”



Giọng nói của Bùi Khởi Đường có chút nghiêm túc, Lang Hoa lẳng lặng nghe.



Bùi Khởi Đường nói: “Lang Hoa, ta sợ Thái hậu muốn gả nàng cho Ninh Vương.”