Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 444 : Đừng quá thông minh

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Từ lão phu nhân ngồi ở trong phòng, ngón tay không ngừng lần tràng hạt.



Bà ta ngồi xe đến hành cung, nhưng không thấy Hàng thị và Cẩn Du, mà bị mang thẳng đến nơi này, trong lòng bà ta bắt đầu cảm thấy chột dạ.



Có phải Hoàng hậu đã xảy ra chuyện rồi không?



Không phải hậu bối Triệu gia bị giam ở Hoàng Thành Ti sao? Hai chị em dâu Triệu Đại thái thái và Triệu Tam thái thái đi đi lại lại trong trạch viện, chính là vì nhờ vả quan hệ khắp nơi.



Theo bà ta suy đoán, Triệu gia hẳn đã nghĩ được cách thoát thân.



Như vậy tại sao Hoàng hậu nương nương còn muốn đưa hộc hoa cho bà ta?



Hoàng hậu nương nương bảo vệ Triệu gia, Thái hậu nương nương muốn che chở phủ Trang Vương, hai người đều có tính toán riêng, lỡ có mâu thuẫn, bà ta phải làm sao?



Từ lão phu nhân mới vừa nghĩ tới đây, cửa liền bị cung nhân đẩy ra, ngay sau đó Từ Cẩn Du đi tới.



Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên thấy Từ lão phu nhân không khỏi ngẩn ra, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Tổ mẫu, sao người lại tới đây? Là ai đón người qua? Có phải trong nhà có chuyện không?”



“Không có,” Từ lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, “Con mau tới đây.”



Từ Cẩn Du vội vàng tiến lên, cung nhân lại đóng cửa vào.



Từ Cẩn Du nhào vào trong lòng Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người tới rồi thì tốt, hành cung bên này xảy ra chuyện, cháu gái đang không biết nên làm thế nào.”



“Rốt cuộc là thế nào?” Từ lão phu nhân nói, “Con mau nói đầu đuôi cho ta nghe. ”



Từ Cẩn Du lập tức nói chuyện của phủ Trang Vương ra, trên mặt nàng ta là vẻ kinh hoảng: “Vì sao Thái hậu nương nương phải đối phó phủ Trang Vương chứ?” Thái hậu và phủ Trang Vương hẳn là cùng hội, tại sao Thái hậu chẳng những không bảo vệ Trang Vương, hơn nữa còn giúp Cố gia bắt Trang Vương phi, đây rốt cuộc là chuyện gì.



Từ lão phu nhân nghe xong ánh mắt lóe lên, Thái hậu là vì tự vệ, chắc chắn phủ Trang Vương có cái thóp rơi vào tay Cố Thế Hoành hoặc Bùi Khởi Đường.
Thái hậu đi về phía trước cửa sổ: “Những năm này có quá nhiều biến hóa, Ai gia cũng sắp không nhận ra Đại Tề này nữa rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Đại Tề còn phải đi về phía trước.”



Từ lão phu nhân đáp lời.



Thái hậu xoay đầu lại: “Ai gia nhớ lần đầu gặp Hoàng hậu, nàng ta cũng không lớn hơn Cẩn Du mấy tuổi, khi đó nàng ta cũng rất ngoan ngoãn. Triệu gia chẳng qua chỉ là quan nhỏ, không ai nghĩ tới Hoàng thượng sẽ giữ lại Triệu thị, bây giờ nghĩ lại mới thấy chẳng phải là duyên phận sao.”



Từ lão phu nhân biết, Thái hậu luôn không thích Triệu thị, cảm thấy gia đình Triệu thị quá nhỏ bé, nhưng Hoàng thượng vẫn cứ muốn đưa Triệu thị lên hậu vị.



Trái tim Từ lão phu nhân “bịch bịch” nhảy loạn, Thái hậu nương nương sắp nói đến mấu chốt rồi.



Thái hậu nói: “Cho nên việc mà Trang Vương phi nói ra khiến Ai gia rất kinh ngạc.”



Ánh mắt Thái hậu trở nên thâm trầm: “Trang Vương phi nói, Từ Như Tịnh là bị Hoàng hậu hại chết, Từ lão phu nhân có biết chuyện này không?”



Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, ánh mắt Thái hậu như đao đâm vào ngực bà ta, muốn lôi bí mật giấu trong lòng bà ta ra nhìn cẩn thận.



“A Tịnh,” Mặt Từ lão phu nhân kinh ngạc, “Không phải A Tịnh trượt chân rơi vào cái ao mới… làm sao lại có liên quan đến Hoàng hậu nương nương được, chuyện này…” Lời còn lại bà ta không nói ra được, bà ta cũng không dám nói.



Bà ta biết Thái hậu nương nương muốn nghe cái gì, nhưng bà ta không thể nói.



Bởi vì chuyện này liên quan đến Hoàng hậu và Hoàng thượng, Thái hậu muốn báo thù, bà ta lại không thể làm vũ khí sắc bén trong tay Thái hậu, bởi vì rất có thể sẽ có đi mà không có về.



Bà ta không thể mạo hiểm như vậy.



Thái hậu dường như rất thất vọng: “Năm đó Từ gia các ngươi vào cung xử lý hậu sự cho Từ Như Tịnh, cũng không phát hiện điều gì khác thường sao?”



Từ lão phu nhân lắc lắc đầu: “Không có, lúc ấy có cung nhân nhìn thấy A Tịnh đi hái hoa sen, sau đó khám nghiệm tử thi, cũng thực sự không có vết thương.”