Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 459 : Lửa đốt mông

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Thái hậu ngồi xuống chuẩn bị bày cờ.



Trình nữ quan cảm thấy kỳ quái, Thái hậu cũng không truyền ai khác đến hầu hạ, chẳng lẽ muốn mình tự đánh cờ một mình sao?



“Thái hậu nương nương.” Trình nữ quan đang muốn tự đề cử mình.



Bên ngoài truyền tới tiếng của nội thị: “Nương nương, Bùi phu nhân cầu kiến.”



Thái hậu gật gật đầu: “Nhìn xem, chuyện khó xử đã tìm tới rồi.”



Trình nữ quan vô cùng bội phục Thái hậu nương nương, bất kể gặp phải chuyện gì luôn có thể nghĩ về phía trước, nếu như nàng ta có cái đầu óc đó có lẽ cũng sẽ không cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ làm sai chuyện khiến cho Thái hậu nương nương mất thể diện.



Trình nữ quan đón Bùi phu nhân vào.



Bùi phu nhân vội vàng tiến lên hành lễ.



Thái hậu nói: “Ai gia đang lo không có ai đánh cờ, vừa khéo ngươi tới, mau tới đây phụng bồi Ai gia đánh cờ đi.”



Bùi phu nhân đáp một tiếng rồi đi qua ngồi: “Thái hậu người phải nhường thần thiếp ba nước, nếu không sợ người còn chưa chơi thoả thích, bàn cờ này đã định xong rồi.”



Thái hậu không khỏi cười lên: “Xem cái miệng này đi, lại là một người biết dỗ cho người khác vui vẻ rồi.”



Trình nữ quan bưng trà lên: “Chẳng trách lần trước gặp Bùi Thái phu nhân, mặt Bùi Thái phu nhân hồng hào như thế, nhất định là có Bùi phu nhân ở bên cạnh nên cuộc sống thoải mái.”



Thái hậu cụp mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng: “Bùi Thái phu nhân có phúc hơn Ai gia, nếu như Ai gia có con dâu như vậy, cuộc sống hẳn sẽ thoải mái hơn.”



Bùi phu nhân nhớ tới Ninh Vương phi và Hoàng hậu.



Hai người con dâu này trong chốc lát đều xảy ra chuyện, Thái hậu đương nhiên không vui vẻ nổi. Ninh Vương phi là Thái hậu nương nương tự tay chọn, Triệu thị là Hoàng thượng đưa lên hậu vị, bất kể là Thái hậu hay là Hoàng thượng, đều nhìn lầm.




Hành cung bắt đầu thả người ra ngoài, Bùi phu nhân là người đầu tiên lên xe ngựa, chạy thẳng về nhà.



Chuyện Bùi Khởi Đường làm lần này đủ để khuấy nửa kinh thành lên, mà lão gia không ở kinh thành, trong nhà chỉ có Thái phu nhân chủ sự, bà ta phải lập tức chạy trở về giúp đỡ Thái phu nhân.



“Người đừng lo lắng.” Ma ma quản sự thấp giọng khuyên.



“Làm sao có thể không lo, nếu như tính tình Lão Tứ như Lão Đại, Lão Nhị, ta cũng yên lòng.” Gân xanh trên trán Bùi phu nhân không ngừng nhảy.



“Cũng không biết người nghĩ như thế nào,” Ma ma quản sự nói, “Nếu nô tỳ là người, đã tức chết rồi, sao còn có thể thu xếp trước sau như vậy, dù sao không phải là con trai trưởng... người...”



Bùi phu nhân nghiêm mặt nhìn sang, ma ma quản sự lập tức ngậm miệng.



Bùi phu nhân nói: “Lão gia rất vừa ý Lão Tứ.” Không chỉ là vừa ý, mà là hết sức quan tâm, lão gia lúc sắp đi dặn đi dặn lại, bảo bà ta nhất định phải giúp đỡ trong nhà.



Trong nhà có thể có chuyện gì? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có lão Tứ có thể ầm ĩ long trời lở đất.



Trong lòng bà ta đương nhiên ủy khuất, nhưng nhiều năm phu thê bà ta cũng rất rõ ràng tấm sắt của lão gia ở chỗ nào, biết rõ không đá được hà tất phải ầm ĩ đến gà bay chó chạy, còn không bằng dàn xếp ổn thỏa, như vậy trong nhà thái bình, tất cả mọi người đều sống thoải mái.



Cho nên bà ta liền mặc kệ.



Mặc kệ chuyện này.



Theo ý lão gia, đối đãi với lão Tứ như con ruột của mình.



Bây giờ con trai ruột một gậy đánh ngất Trang Vương, tháo cửa lao ngục Hoàng Thành Ti ra, bắt Quốc cữu gia, bà ta không thể nào không lo lắng.



Chỉ sợ ngưỡng cửa Bùi gia vào giờ phút này đã bị đạp phá rồi.