Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 46 : Chữa thương

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Cố tam lão gia lúng túng cúi đầu, cả người giống như bị sụp đổ đến nơi, tích tụ ở chỗ nào, trải qua lần đó đối với ông mà nói rõ ràng là một sự đả kích trí mạng.



Một người chỉ cần sự tự tin và sự tự tôn bị sỉ nhục, sẽ rất khó có thể bắt đầu dựng thẳng lại thắt lưng.



Cố lão phu nhân rõ ràng cũng không biết chuyện lần này.



Cố tam phu nhân mím môi một cái, "Nếu không lão gia nhà chúng ta làm sao lại tình nguyện bị mẹ quở trách, cũng không chịu ra cửa."



Cố lão phu nhân giống như đang suy nghĩ cái gì đó.



Cố tam phu nhân nói tiếp: "Hiện tại lại có chuyện của Lục gia, Vương gia từng bước một dồn Cố gia chúng ta đến bên vách núi."



Bỗng nhiên Lang Hoa cảm thấy tam thẩm thông qua lần này, cả người giống như trở nên thông minh hơn.



Cố lão phu nhân nâng mắt lên nhìn Cố tam phu nhân một chút, "Vậy ngươi nghĩ là xảy ra chuyện gì?"



Cố tam phu nhân nói: "Dựa vào mấy người hạ nhân như Lư ma ma, không thể nào làm được chuyện như vậy." Nói xong lại nhìn thoáng qua Lang Hoa một cái thật sâu, "Con dâu nghĩ là do căn nhà chúng ta mua ở huyện Đan Đồ này không được tốt cho lắm, cần phải tìm một người tinh thông huyền học tới nhìn một chút. Lang Hoa nhận thức đại hòa thượng Dược Vương trong miếu, nếu không thì mời đại hòa thượng về để làm một lễ cúng."



Sai một ly, đi một dặm.



Lang Hoa nhịn không được cũng bị tam thẩm làm cho tức giận đến bật cười.



Huyền học, lễ cúng?



Tam thẩm còn có thể nghĩ ra được cái gì?



Sắc mặt của Cố lão phu nhân nhất thời trở nên xanh xám, đảo mắt liền ho khan, "Lão tam... Đi... Đem thê tử của ngươi dẫn đi trông coi cho tốt... Nếu còn để cho nó ra ngoài... cũng đừng trách ta không khách khí, trực tiếp đưa nó tới gia am..."



Cố tam phu nhân nhất thời kinh ngạc, bà ta lại nói sai cái gì ư?



Cố tam lão gia vội vàng dập đầu với Cố lão phu nhân, sau đó dẫn theo Cố tam phu nhân rời khỏi gian phòng.




Từ trong cổ họng hắn phát ra một tia cười khẽ, "Cố đại tiểu thư hình như rất thất vọng." Vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, "nàng có thể từ từ nhìn, ta lại ngủ thêm một hồi nữa."



Lang Hoa nhịn không được cười ra tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía A Mạt, sắc mặt của A Mạt vẫn khó coi như cũ.



Lang Hoa không khỏi hỏi, "Hắn đã làm gì?"



A Mạt cắn môi lắc đầu, "Không có, không có làm cái gì, chỉ là..." Lấy ra một lọ kim sáng dược, "Hồ tiên sinh nói cách hai canh giờ phải thay đổi thuốc, hiện tại vừa lúc..."



Lang Hoa gật đầu, đứng dậy, ý bảo A Mạt qua để đổi thuốc.



A Mạt lại không chịu đi tới, dùng giọng nói vô cùng ủy khuất nói: "Tiểu thư... Hắn... Ta không dám..."



Thì ra A Mạt sợ cái này.



Nàng để cho Tiêu Ấp đi đến thôn trang bên kia, Tiêu ma ma đi trước phối hợp, hiện tại trong phòng vừa lúc không có người bên ngoài.



Chuyện của Triệu Linh càng ít người biết càng tốt.



Như thế này không thể nhờ người khác đến làm hộ, nàng chỉ có thể tự tay làm.



Lang Hoa nhận lấy bình thuốc trong tay A Mạt, "Có cái gì phải sợ?"



A Mạt nhỏ giọng nói: "Hắn rất đáng sợ, vết thương cũng... Cũng có thể sợ..."



Lang Hoa cởi áo trên người Triệu Linh, lộ ra vết thương trên bả vai của hắn.



Máu tươi đã đem mảnh vải thấm ướt, Lang Hoa nhẹ tay đem từng tầng vải một cắt đi, hai tầng tận cùng bên trong đã dính vào vết thương, khẽ kéo một chút, máu tươi cũng sẽ ồ ồ chảy ra, theo xuống còn có cả da thịt.



Lang Hoa nhìn thoáng qua Triệu Linh, Triệu Linh trên giường giống như là một người gỗ không có nửa điểm cảm giác.