Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 469 : Mặt dầy

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Bùi Khởi Đường đứng ở bên ngoài thư phòng Cố gia, nghe tiếng bước chân truyền tới, Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thế Hoành đứng ở ngoài cửa nguyệt lượng.



Cố Thế Hoành cúi đầu đang nói chuyện với một người.



Bùi Khởi Đường không khỏi bước về phía trước hai bước, quả nhiên nhìn thấy Lang Hoa mặc áo choàng màu xanh nhạt đứng đó, bên hông nàng đeo một cái túi thơm, y phục tơ tằm màu hạnh bay bay theo gió, chợt tăng thêm sự diễm lệ cho nàng.



Không biết cha con hai người nói cái gì, gật gật đầu cười.



Cảnh tượng này, khiến cho Bùi Khởi Đường cảm thấy rất ấm áp.



Nếu như hắn cũng đứng ở đó thì tốt quá, Bùi Khởi Đường nghĩ tới đây, thấy Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn về bên này.



Bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác vui sướng vô hình tan ra trong lòng hắn, loại cảm giác này người ngoài vĩnh viễn không cách nào hiểu được, gió nhỏ thổi qua, vui vẻ ấm áp. Đợi đến khi Lang Hoa rời đi, Cố Thế Hoành mới xách một hộp đựng thức ăn đi tới.



“Ăn chút điểm tâm trước đi,” Cố Thế Hoành nói, “Miễn cho thời gian dài, trên người không thoải mái.”



Đây là Lang Hoa đưa tới sao? Nhìn những món điểm tâm xinh xắn này, Bùi Khởi Đường không nhịn được muốn cầm lên nếm thử một chút, có điều điểm tâm cũng không nhiều, chỉ có thể hai người ăn, nghĩ đến chuyện phải chia đồ ăn với Cố Thế Hoành, Bùi Khởi Đường không khỏi cụp mắt xuống.



Cố Thế Hoành vừa muốn đưa tay ra lấy điểm tâm, nhìn thấy bộ dạng Bùi Khởi Đường không khỏi nói: “Làm sao thế?”



Bùi Khởi Đường muốn nói lại thôi, hồi lâu thở dài: “Mấy ngày nay chạy hai bên hành cung Đại Lý Tự, có lẽ là khẩu vị có chút vấn đề, đến buổi tối sẽ không thoải mái, hôm nay còn muốn mua chút bánh hạt dẻ, không nghĩ tới chớp mắt đã đến lúc này, may mà Cố Thế thúc cầm tới đây chút...”



Cố Thế Hoành thầm thở dài, Bùi Khởi Đường mới bao nhiêu tuổi? Con em thế gia ở tuổi này là lúc được người ta vây quanh hầu hạ. Giống như lần đi săn này, không ít con em thế gia mang cả một rương áo lót, nhưng Bùi Khởi Đường lại gánh vác chuyện công như vậy, mỗi ngày bận rộn đến cả cơm nước cũng không kịp ăn.



“Sao không kêu trong nhà đưa tới chút.” Cố Thế Hoành không khỏi hỏi.



Bùi Khởi Đường nói: “Không muốn để cho tổ mẫu và mẫu thân lo âu.”
Lần này Phương gia tới kinh thành là vì cái gì?



Lục lão thái thái luôn cảm thấy không bình thường.



Lục lão thái gia cũng đã ngửi thấy mùi rượu, đoạn đường này thiếu ăn thiếu mặc, ông ta đã sớm không chịu nổi rồi, sáng sớm hôm nay người nhà hỏi thăm được phía trước có quán rượu, ông ta vẫn mong sau khi đến uống hai ly, bây giờ cho dù người Phương gia không mời, ông ta cũng phải ở lại quán rượu.



Nghĩ tới đây, Lục lão thái gia liền chuẩn bị xuống xe.



“Lão thái gia,” Lục lão thái thái lập tức ngăn cản, “Cuộc sống không quen, lại gặp phải người như vậy, chúng ta cũng không thể dễ dàng dừng xe, hay là cứ gấp rút lên đường, trước khi trời tối hẳn có thể tìm được chỗ nghỉ, đến lúc đó nghỉ ngơi cũng không muộn.”



Lục lão thái gia nhíu mày: “Chúng ta cũng không có bao nhiêu tài sản, bọn họ có thể có ý đồ gì được. Hơn nữa bọn họ thịnh tình mời, nhất định là có chuyện muốn nói, chúng ta phải nghe xem thế nào.” Nói rồi Lục lão thái gia gõ gõ vào buồng xe, tỏ ý cho người hầu hạ ông ta xuống xe.



Hạ nhân Lục gia còn chưa lên trước, người Phương gia đã vén rèm xe đặt ghế kê chân xuống.



Trên ghế kê chân kia bọc gấm vóc, khiến cho người ta nhìn đã thấy rất thoải mái.



Chân Lục lão thái gia đặt lên gấm vóc, so với gấm vóc, giày của Lục lão thái gia rất cũ kỹ, Lục lão thái gia không khỏi chép chép miệng.



“Lão thái gia,” Người Phương gia nói, “Chúng ta vào bên trong nói chuyện.”



Người Phương gia khom người, tỏ ra hết sức kính cẩn, trong lòng Lục lão thái gia lập tức thoải mái, ngẩng đầu đi về phía trước.



Mấy người ngồi xuống, không đợi Lục lão thái gia mở miệng, chủ quán đã bưng rượu thịt lên bàn, mùi thơm kia đủ để cho người ta không nhịn được nuốt nước bọt.



Lục lão thái gia nhăn nhó, cố gắng nhẫn nại, trên mặt làm bộ như không thèm để ý chút nào.